Cửa thôn, một đợt tiếng còi xe đột nhiên vang lên, tiếp theo một chiếc SUV mới tinh dừng ở bên cạnh Lâm Đình.
Lâm Đình ngây người một lúc, khi anh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong xe, cả người bất giác run lên, người này đúng là Hầu Hoài ở bên cạnh nhà anh đã ba năm không trở về rồi.
"Đây không phải Lâm Đình sao? Làm sao vẫn còn ở trong làng vậy! Không ra ngoài làm công à!"
Hầu Hoài vừa nói chuyện, vừa cố ý vòng tay trái qua ôm lấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, còn đúng lúc sờ soạng lên hai con thỏ trắng lớn cuồn cuộn của cô ta, khiến cô gái đỏ mặt thẹn thùng.
"Đây là bạn gái của tôi Doanh Doanh, đưa về quê thăm mọi người, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn!", vừa nói hết lời, Hầu Hoài liền cười to vài tiếng, vô cùng phách lối đắc ý.
Hầu Hoài và Lâm Đình từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hai người quả thực là hai thái cực khác nhau, Hầu Hoài từ nhỏ đã nghịch ngợm học dốt hay gây chuyện, Lâm Đình thì vẫn luôn là “con nhà người ta”.
Chính là bởi vì hai người vẫn luôn bị đem ra so sánh với nhau, cộng thêm Hầu Hoài cao lớn thô kệch, từ nhỏ anh ta rất hay bắt nạt Lâm Đình. Nói một cách khác, trước khi tốt nghiệp cấp hai Lâm Đình đều sống trong những cuộc ẩu đả ức hiếp của Hầu Hoài, cuộc sống đó cứ kéo dài mãi đến khi Lâm Đình thi đỗ cấp ba trên huyện mới kết thúc.
Người trong thôn đều cho rằng sau khi thi lên đại học Lâm Đình nhất định sẽ một bước lên mây, trở nên nổi bật, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, lúc ở đại học Lâm Đình đã gặp chuyện ngoài ý muốn, khiến anh bị tàn tật ở chân phải bỏ học, cho tới bây giờ chỉ có thể làm chút việc vặt trong làng để sống tạm, chứ đừng nói đến việc tìm bạn gái.
Về phần Hầu Hoài từ sau khi tốt nghiệp cấp hai vẫn luôn lăn lộn bên ngoài, bây giờ lại tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như thế, trên đường đụng phải Lâm Đình, đương nhiên là muốn sỉ nhục anh một trận ra trò.
Lúc đầu khi Lâm Đình vừa mới bị thương ở chân, thật ra ông bà nội trong nhà đã đi vay mượn đủ tiền thuốc men. Nhưng một ngày trước khi mổ, tiền giải phẫu lại không cánh mà bay, trong nhà Lâm Đình vô cùng ảo não đau buồn. Bởi vậy mới khiến Lâm Đình bị què chân tàn tật suốt đời.
Đến cuối cùng vẫn không thể điều tra ra được rốt cuộc là ai trộm tiền giải phẫu của Lâm Đình, nhưng vào ngày thứ hai sau khi tiền phẫu thuật của anh bị mất, Hầu Hoài đã không thấy tăm hơi, thật ra trong lòng người trong thôn đã sớm có đáp án.
Doanh Doanh quay đầu nhìn về phía Lâm Đình, hai mắt lập tức sáng lên mấy phần.
Mặc dù nhìn Hầu Hoài có vẻ cường tráng, nhưng lại vừa đen vừa xấu. Nói một cách khách quan, Lâm Đình bên cạnh đẹp trai hơn anh ta quá nhiều, khiến cô ta rất khó không sinh ra ấn tượng tốt.
Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của bạn gái, Hầu Hoài hung ác chà xát lên bộ ngực sữa của cô ta một cái, khiến cô ta tỏ ra hờn dỗi.
"Chúc mừng chúc mừng!"
Lâm Đình chúc mừng một tiếng, Hầu Hoài lại căn bản không có phản ứng, trực tiếp lái xe nghênh ngang rời đi.
Đến đêm, Lâm Đình vừa mới chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhà bên cạnh đột nhiên truyền đến những tiếng va chạm của giường gỗ và tiếng kêu vui vẻ của nam nữ.
"Ưm, a, nhanh lên! Anh Hoài, nhanh lên nữa!"
"Kêu hay một chút, lớn tiếng một chút! Để tên thọt kia nghe xem đàn bà kêu rên trên giường như thế nào!"
Nghe được Hầu Hoài và bạn gái anh ta không chút kiêng kỵ vận động ban đêm, Lâm Đình cũng hiểu Hầu Hoài cố ý ồn ào cho mình nghe!
Cho dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng anh cũng không thể làm gì.
Vừa nghĩ tới dáng người trắng trẻo thon thả của bạn gái Hầu Hoài, lại nghe thấy tiếng kêu kiều diễm của cô ta, Lâm Đình đột nhiên có chút không cầm giữ được.
Anh dứt khoát rời giường đi ra ngoài.
Không thể trêu vào còn không trốn đi được ư?
Xung quanh thôn Đào Hoa đều là núi, trên núi có rất nhiều con suối nhỏ.
Tổ tiên thôn Đào Hoa nhìn trúng nơi này tốt nước nên mới xây dựng thôn làng theo dòng nước.
Phía sau nhà Lâm Đình có một con suối nhỏ, bình thường có rất ít người tới.
Thôn xóm này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, không có bất kỳ nhà máy công trình nào, cho nên nước ở đây vô cùng trong lành.
Ban ngày cũng có không ít trẻ con trong thôn đến đây chơi, nhưng bây giờ đã là hơn mười giờ, xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động nào cả.
Mặc dù Lâm Đình què chân phải, nhưng anh bơi rất giỏi, con suối nhỏ phía sau nhà là nơi anh hay đến chơi từ bé, không hề có chút nguy hiểm nào với anh.
Cảm nhận được người anh em của mình vẫn còn đang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, anh trực tiếp cởi quần áo ra, nhảy vào trong nước.
Nước suối lạnh buốt khiến trái tim vừa rồi có chút khô nóng khó nhịn của Lâm Đình cuối cùng cũng ổn định lại.
Anh không biết Hầu Hoài muốn giày vò ở nhà bao lâu, liền dứt khoát đứng trong suối không quay về.
Đêm nay trăng lên rất sớm, ánh trăng mờ mịt khiến mặt đất như được bao phủ bởi một tầng màu ngà sữa mê người.
Lúc Lâm Đình đang ngồi yên bên bờ suối chuẩn bị rời đi, đột nhiên những tiếng bước chân sột soạt vang lên.
Lâm Đình đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một bóng người thướt tha yểu điệu đi từ xa tới.
Mặc dù cách rất xa, nhưng Lâm Đình vẫn nhận ra người tới chính là quả phụ xinh đẹp nổi tiếng trong làng - Trương Tuệ.
Trong thôn không có nhiều quả phụ lắm, huống chi Trương Tuệ còn có tướng mạo dáng người xinh đẹp, không thể nghi ngờ được, mỗi lần chị ta đi ở trong thôn, không ít đàn ông độc thân đều phải chảy nước miếng.
Lâm Đình không biết sao Trương Tuệ lại tới đây vào giờ này, đang chuẩn bị lên tiếng gọi chị ta, một giây sau đã thấy Trương Tuệ đưa tay cởi quần áo của mình.
Lâm Đình khẽ nhếch miệng, đột nhiên lại không phát ra được một âm thanh nào.
Dưới ánh trăng, một thân thể sạch sẽ đầy đặn đã hiện lên ở trước mắt anh rất nhanh.
Lâm Đình chậm rãi chìm xuống nước theo bản năng, tựa đầu ở bên bờ, chỉ lộ ra hơn nửa cái đầu.
Trương Tuệ vốn đã xinh đẹp, lại thêm dưới ánh trăng giống như bao phủ bởi một tầng ma lực nào đó, vẫn luôn thu hút ánh mắt của Lâm Đình.
Rất nhanh, Trương Tuệ cũng chui vào trong dòng suối.
Lâm Đình cứ không nhúc nhích nhìn quả phụ xinh đẹp trước mặt vẩy nước tắm rửa, đặc biệt là khi chị ta đưa tay xoa nắn hai con thỏ trắng to lớn của mình, điều này khiến người anh em vất vả lắm mới an phận xuống của Lâm Đình lại nhếch lên lần nữa.