Suốt cả đêm, trong mơ hồ Lâm Đình vẫn đạt được truyền thừa liên quan đến Vô Tương Quyết, mỗi lần Lâm Đình đạt được truyền thừa trong mơ, bản thân anh sẽ càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn về Vô Tương Quyết.
Mà sự lĩnh ngộ này lúc đạt tới mức độ mà Lâm Đình có khả năng tiếp nhận sẽ tự nhiên biến mất.
Sắc trời dần sáng, ngay lúc Lâm Đình vừa tỉnh lại từ trong mơ, những tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.
Lâm Đình nghe được âm thanh này cũng có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ lạí là Lưu Diễm chạy vào ư?
Chắc không phải, bây giờ Lưu Diễm không nên to gan như vậy mới đúng!
Lâm Đình ngồi dậy khỏi giường, còn chưa đi ra khỏi phòng, đã thấy một bóng người đi vào.
“Lâm Đình, sao cậu không đóng cửa vậy?1′, Tiếng Trương Tuệ truyền đến.
Lúc nhìn thấy Trương Tuệ, Lâm Đình cũng cong khóe miệng cười một tiếng.
“Còn có thể vì cái gì nữa? Đương nhiên là mở cửa cho chị Tuệ rồi! Chị đúng là hung ác, sau khi dùng hết sạch tôi rồi thì không còn đến tìm tôi nữa!1′, Lâm Đình làm bộ ác nhân cáo trạng trước.
Trương Tuệ nghe Lâm Đình nói vậy thì cười một tiếng.
“Không aỉ ba hoa bằng cậu cả!”
Lâm Đình mỉm cười đi tới, tiếp theo đưa tay ôm Trương Tuệ vào trong lòng.
Trương Tuệ là một quả phụ, bình thường ở trong nhà chỉ có một mình chị ta, lúc đầu trong làng có đầy lời đồn bậy về Trương Tuệ, chị ta cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Bây giờ Lâm Đình giúp chị ta kiếm tiền, lại giúp chị ta hưởng thụ sự dữ dội của đàn ông, huống chỉ Lâm Đình còn là một chàng trai trẻ trung đẹp mã, cũng có nhiều chiêu thức, đương nhiên chị ta rất hưởng thụ thời gian ở cùng với Lâm Đình rồi.
“Chờ một chút, tôi tới tìm cậu có việc”, Trương Tuệ nói.
Cho dù ngoài miệng Trương Tuệ nói vậy, nhưng Lâm Đình cũng đã đưa tay cởi cúc quần áo của chị ta ra.
Lúc trước Lâm Đình đối xử với Thiệu Ny Lân đầu tiên còn cần màn dạo đầu dài, nhưng đối với Trương Tuệ mà nói, không cần loại chuyện này.
Đã mấy năm rồi Trương Tuệ không được hưởng mùi vị đàn ông chân chính, Lâm Đình không cần làm gì, chị ta đã sẵn sàng bất cứ lúc nào rồi.
‘Tôi thật sự có chuyện mà”, mặc dù trong miệng Trương Tuệ nói như vậy, nhưng thân thể lạì cực kỳ phốỉ hợp, không hề có chút phản kháng nào cả.
Lâm Đình trực tiếp đặt Trương Tuệ lên trên mặt bàn, sau đó cười nói: “Chị cứ nói, tôi cứ làm, chúng ta ai cũng không chậm trễ, không phải sao?”
Vừa dứt lời, Trương Tuệ liền a một tiếng, Lâm Đình cũng bắt đầu.
Khi cả người Trương Tuệ không còn chút sức lực nào nằm lên trên người Lâm Đình cũng đã là một giờ sau đó.
Thật ra Trương Tuệ đến tìm Lâm Đình cũng không vì điều gì khác, chỉ vì vừa nãy chị ta lại tìm được một cây nhân sâm hoang dã trên núi, nhưng mà vị trí kia có chút vắng vẻ và nguy hiểm, cho nên muốn đến tìm Lâm Đình đi xem
giúp một chút.
Nếu có thể đào được thì đào, nếu thật sự không thể đào được thì thôi.
“Chỉ là chút chuyện này thôi sao, đương nhiên là không thành vấn dề rồi”.
Lâm Đình cười nói, đồng thời cũng bắt đầu mặc quần áo.
Trương Tuệ khôi phục một chút sức lực, đỏ mặt nhìn Lâm Đình, trong mắt đầy vẻ quyến rũ.
“Lâm Đình, nếu cậu còn như vậy nữa, sợ là sau này tôi sẽ không dám cho cậu chạm vào đâu”, Trương Tuệ u oán nói.
Lâm Đình mỉm cười, lại nắm một cái lên bộ ngực sữa của Trương Tuệ.
Thấy Lâm Đình làm vậy, Trương Tuệ lại lắc lắc người, giống như là không đồng ý.
“Ngoài miệng chị nói không được, vậy mà thân thể lại như vậy, không sợ tôi lại làm nữa à!”
Nghe được Lâm Đình nói vậy, cuối cùng Trương Tuệ cũng ngoan ngoãn lại.
Hai người vừa mặc quần áo tử tế, cũng chuẩn bị lát nữa sẽ xuất phát đỉ đào sâm.
Ngay lúc Lâm Đình vừa đi ra sân, trước
mắt anh đột nhiên sáng lên, vậy mà tất cả quả trên cây mơ đều đã chín chỉ trong vòng một buổi tối, hơn nữa quả nào cũng to bằng quả bóng chày!
Nhìn thấy một màn trước mắt, Lâm Đình đứng ở cửa nhà, đột nhiên lại không dám tiếp tục tiến lên trước.
“Sao vậy?1′, Trương Tuệ hỏi Lâm Đình.
Theo ánh mắt của Lâm Đình, Trương Tuệ cũng nhìn thấy cây mơ to lớn kia.
Lúc Trương Tuệ nhìn thấy cây mơ cũng sững sờ, sau đó không khỏi cảm khái mơ trong nhà Lâm Đình sinh trưởng thật tốt.
Trương Tuệ đi tới trước tiên, tiếp theo đưa tay hái một quả mơ xuống, cắn một miếng, thơm ngọt ngon miệng.
Irừm, ăn ngon thật!”, Trương Tuệ không khỏi cảm thán.
Thấy Trương Tuệ nói như vậy, hơn nữa sau khi ăn mơ cũng không có bất kỳ triệu chứng khó chịu nào.
Lại đợi một hồi, Lâm Đình mới nửa tin nửa ngờ nhét một quả mơ vào trong miệng.
Quả nhiên, vừa cắn xuống đã thấy mùi hương tràn ngập trong miệng.
Thực sự ăn quá ngon!
Lâm Đình chưa từng nghĩ rằng mơ cũng có thể ngon đến vậy, từ bé đến giờ mình chưa bao giờ được ăn quả mơ nào ngon đến thế!
Điều làm cho Lâm Đình không nghĩ ra là lúc này mới qua một đêm, tại sao cây mơ héo khô nhất trong sân nhà mình lại đột nhiên chín? Hơn nữa còn cho ra trái mơ ăn ngon như vậy!
Hai người vừa ăn liền có chút không ngừng được.
Lâm Đình vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc nguyên nhân khiến cây mơ biến thành dạng này là gì, rất nhanh, anh đã ngửi được mùi cặn thuốc nồng đậm ở gốc cây mơ.
Chẳng lẽ là bởi vì cây mơ này đã hấp thu nước thuốc mình từng tắm, cho nên mới biến thành như vậy sao!
Nghĩ đến đây, Lâm Đình giống như được khai sáng, cả người vô cùng kích động!
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, suy đoán của mình tuyệt đối không sai!
Lâm Đình và Trương Tuệ ăn gần mười quả mơ mới dừng lại.
Ngay lúc Lâm Đình đang lau miệng, đột nhiên lại nghe được tiếng đạp cửa vang lên.
“Tốt lắm, đúng là hai người không biết xấu hổ nữa rồi!1’, Hầu Hoài tựa như đã nắm được điểm yếu của Lâm Đình, dương dương đắc ý nói.
Lâm Đình nhìn thoáng qua Hầu Hoài, cũng không thèm nhấc mắt lên.
“Chó dại từ đâu ra vậy? Làm sao, mới sáng sớm đã muốn đến cắn người! Đừng nóng vội, đợỉ đến trưa, tôi sẽ ném xương cho anh gặm!”
“Lâm Đình, Trương Tuệ, hai người đúng là không biết xấu hổ thông đồng với nhau, chỉ toàn làm những chuyện đồi phong bại tục, vừa rồi hai người ở trong phòng làm loạn tôi đều biết hết! Thôn Đào Hoa có gian phu dâm phụ như hai người, đúng là làm mất mặt thôn Đào Hoa!”
Hầu Hoài há to miệng gào lên như thể sợ người khác không nghe được vậy.
Bây giờ là buổi sáng, không ít người dều đang chuẩn bị xuống ruộng hoặc lên núi, nghe thấy giọng của Hầu Hoài, không ít người đều đến vây xung quanh.
“Hầu Hoài, anh đúng là con chó chỉ nhớ ăn không nhớ đánh! Vô duyên vô cớ đến nhà tôi sủa bậy, bây giờ còn nói xấu tôi, có tin tôi đánh anh phọt cứt ra không!”, Lâm Đình không khách khí nói.
Hầu Hoài thấy dáng vẻ này của Lâm Đình thì càng đắc ỷ, cũng càng cười rạng rỡ hơn.
“Làm sao? Chó cùng rứt giậu, cậu cũng biết sốt ruột à!”, Hầu Hoài cười to, “Tôi nghe được có tiếng hai người rên rỉ nên mới tới, quả nhiên là hai người, thế nào, cảm giác bị tôi bắt qiantại chỗ như thế nào! Ha ha!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK