Từ trên độ cao ngàn mét nhìn xuống phía dưới, Ngọa Bách Sênh chỉ nhếch môi cười thầm. Chuyến đi này của anh chưa biết ngày trở về. Thực ra, Ngọa Bách Sênh đã từng có lần đặt chân tới Vân Nam. Tuy nhiên, anh chỉ mới đi được nửa đường đành phải lập tức quay trở về.
Khi Ngọa Bách Sênh lên chín tuổi, cha mẹ cùng anh đã có một chuyến đi tới Vân Nam. Những sự kiện xảy ra sau đó, Ngọa Bách Sênh hoàn toàn không nhớ. Phần ký ức cuối cùng cùng đọng lại trong tâm trí anh, đó là hình ảnh cha Ngọa bế xốc anh trên vai, đem Ngọa Bách Sênh chạy trối trận ra khỏi bìa rừng. Đến khi định thần lại, toàn thân cha anh đều bị thương trầm trọng, máu tươi nhỏ tong tong. Còn mẹ anh đã hoàn toàn biến mất trong khu rừng Vân Nam tăm tối.
Lần này, ngoại trừ mục đích giúp đỡ Lam Nha tìm kiếm tung tích của cha, Ngọa Bách Sênh còn muốn phải tìm ra bằng được nguyên nhân vì sao năm đó, mẹ anh lại không trở về.
- Thiếu chủ! Chuẩn bị máy bay hạ cánh!
Phi công Lục Kiêu hơi nghiêng nghiêng đầu, không quên nhắc nhở anh cùng mọi người phải nắm chắc dây an toàn.
Sau gần tám tiếng bay trên không, cuối cùng họ đã tới bìa rừng Vân Nam. Từ cao nhìn xuống, Ngọa Bách Sênh trông thấy một con đường nhỏ trơn nhẵn, bị nước mưa bào mòn. Đây vốn được gọi là cửa rừng, cũng là dấu hiệu nhận biết lối vào Vân Nam.
RÌ... rì...
Máy bay chậm rãi hạ cánh.
Họ vừa định đặt chân xuống đất thì bầu trời bắt đầu chuyển mưa lớn. Những hạt mưa to như đầu ngón chân nhỏ bôm bốp xuống thân máy bay, khiến đoàn người đành phải dừng chân lại.
- Chết tiệt! Xem ra nơi này có lẽ không chào đón chúng ta!
Ngọa Bách Sênh chán ghét dùng chân cọ cọ lên thành máy bay, mở giọng châm biếm. Lam Nha ngồi ở hàng ghế phía sau liền đứng dậy bước lên cạnh anh, nhẹ nhàng cất lời hỏi:
- Từ nơi này đến vị trí đắc địa của núi Vân Nam thì chúng ta còn phải cần bao nhiêu thời gian nữa?
Ngọa Bách Sênh nhìn Lam Nha bằng nửa con mắt, suy nghĩ một lúc liền đáp:
- Bảy ngày, sau đêm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì là thế. Đó là khi đường đi thuận lợi, thời tiết không trêu ngươi chúng ta như thế này!
Thuận theo ánh mắt của anh, Đàm Phong cùng Trình Tri cũng đều hướng mắt ra ngoài cửa
máy bay quan sát. Những mảnh rừng u ám, cây cối cao ngang tòa nhà năm tầng, cành lá xum xuê, cảm tưởng như đang muốn nuốt trọn mọi thứ vào trong lòng.
Lam Nha bất giác rùng mình, hai tay nắm chặt tấm di ảnh nhỏ của cha đã trở nên ố vàng.
Cơn mưa lớn xối xả, kéo dài hơn một tiếng đồng hồ sau mới ngừng lại. Chờ cho thời tiết rút mây cũng đã chuyển tối. Tất cả bọn họ quyết định đêm nay sẽ ngủ lại trên máy bay, sáng sớm hôm sau bắt đầu tiến vào rừng Vân Nam.
Tế Tiêu đem tới trước mặt Ngọa Bách Sênh chút đồ ăn tối, ghé tai anh nhắc nhở.
- Thiếu chủ, em luôn cảm thấy đám người Đàm Phong có điểm gì đó rất đáng nghi. Thiếu chủ cần phải cẩn thận!
Ngọa Bách Sênh vừa nhai thịt bò, vừa đảo mắt quan sát nhất cử nhất động của nhóm Lam Nha. Ngoại trừ Lam Nha ăn uống rất khiêm tốn, hai người còn lại liên tục từ rượu ừng ực. Riêng Đàm Phong thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Ngọa Bách Sênh, sau đó nắm lấy ly rượu, giơ trước mặt, làm điệu mời chào.
Ngọa Bách Sênh chỉ cười nhạt, đoạn vươn vai mấy cái, bước vào trong buồng ngủ nghỉ ngơi. Tính cả Lục Kiêu thì đoàn đi gồm có bảy người. Máy bay sẽ được để ngoài bìa rừng, phòng trường hợp khẩn họ sẽ lập tức quay trở lại để bay về nhà.