• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Phong không chịu tin tấm bản đồ mà mình đang cầm trong tay là giả, lập tức lên tiếng bác bỏ: 

- Anh nói láo! Dựa vào đâu anh cho rằng bản đồ của chúng tôi là giả cơ chứ? 

Anh ta nổi cáu cũng không sai. Bởi bản đồ này đích thân do chính tay sư phụ của anh ta trao lại cho Lam Nha. Từ trước đến nay, sư phụ được coi là tuyệt đối, sao có thể tùy tiện đem đồ giả cho hai người được. 

Lam Nha tính tình ôn nhu hơn, đưa mắt ra hiệu cho Đàm Phong tạm thời kìm chế cơn nóng tính, rất biết điều mà cất giọng hỏi: 

- Thiếu chủ đừng để bụng, anh Đàm Phong cũng chỉ vì sư phụ. Đây là tấm bản đồ sư phụ chúng tôi giữ trong năm mươi năm nay, do vậy trước câu nói này, chúng tôi có phần sốc. 

Ngọa Bách Sênh hừ lạnh, nhìn Đàm Phong bằng một nửa con mắt: 

- Tấm bản đồ kia sư phụ các người đã cất giữ năm mươi năm. Còn tấm bản đồ này của tôi đã tồn tại trên trăm năm, được dệt lên bằng chính da người. 

Lần thứ hai, toàn bộ những người có mặt ở đây đều lại rơi vào tình thế ngơ ngác, bị Ngọa Bách Sênh đưa hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. 

Anh đứng dậy, đem tấm bản đồ da người giơ lên cao, sau đó hơ qua trên lửa. Kỳ lạ thay, tấm bản đồ không những không bốc cháy mà dưới sự tác động của lửa nóng, một tầng dầu trơn nhanh chóng bốc hơi, để lộ ra những đường nét, hình thù mang dấu đỏ vô cùng kỳ quái. 

- Có trông thấy dấu mực đỏ bị ấn chìm trong bản đồ hay không? 

Ngọa Bách Sênh nhàn nhạt cất giọng hỏi. 

Ba người Lam Nha liền gật đầu đồng ý. Họ từng nghe nói, bậc thầy phong thủy vẽ bản đồ nổi tiếng nhất đất nước Lục là Tề Trấn Ngọc, sau khi kết thúc bất kì bản vẽ nào đó, ông đều bí mật dùng thủ thuật riêng của mình để đóng kí dấu đỏ vào trong bản đồ. 

Lẽ nào, đây chính là dấu kí của Tề Trần Ngọc? 

Dường như đã đọc được suy nghĩ của họ, Ngọa Bách Sênh cười nhạt đáp: 

- Đây chính là dấu tích của Tề Trấn Ngọc. Lam Nha, ông ấy đã vẽ tấm bản đồ này đến nay tròn một trăm hai mươi lăm năm. Thế nào, các người còn gì thắc mắc? 

Đến lúc này, đám người Đàm Phong liền im re, không nói thêm gì nữa. Ngọa Bách Sênh lại ngồi xuống ghế, sau đó nói tiếp: 

- Tối hôm qua, tôi có nói với Lam tiểu thư đây, đó là nếu nhanh chúng ta sẽ đến Vân Nam vào buổi chiều. Tuy nhiên, tôi vừa nhận được cuộc gọi khẩn, phải giải quyết ngay lập tức. Mời ba vị ở lại Đài Vương, cùng nghiên cứu vị trí cần phải đến trên bản đồ. Xong việc, chúng ta sẽ đưa ra phương án di chuyển sao cho thích hợp nhất. 

Nhìn Ngọa Bách Sênh sắp rời đi, Lam Nha vội vàng gọi giật anh lại. Hai má cô bỗng chốc đỏ bừng, lí nhí đáp lời: 

- Thiếu chủ, cảm ơn anh! 

Tấm lưng cao lớn của Ngọa Bách Sênh chợt căng cứng lại. Anh nghiêng đầu cười khẩy, mở miệng châm chọc cô: 

- Không cần! Mong lần tới cô sẽ chủ động hơn. 

Lời nói của anh mang hàm ý đen tối, khiến Lam Nha xấu hổ, chỉ muốn chui đầu vào lỗ. Đàm 

Phong vội vàng gõ gõ lên cánh tay cô, thử dò hỏi: 

- Anh ta nói thế là có ý gì? 

Lam Nha không đáp, lắc đầu lảng tránh. Điều này càng khiến Đàm Phong thêm nghi ngờ hơn. 

Ngọa Bách Sênh sau khi rời khỏi phòng chờ liền lập tức lên lầu thay áo. Anh đeo kính râm, mái tóc hớt gọn sang một bên, để lộ vầng trán cao rộng. Trong vài trăm bộ đồ đủ loại, Ngọa Bách Sênh tùy ý chọn áo sơ mi trắng, quần âu tôn dáng cao, kết hợp cùng chiếc áo khoác đen kéo dài tới đầu gối chân. 

Chờ anh thay xong đồ, cận về Uy Đình cũng đã ở sẵn bên ngoài. 

Uy Đình nhanh chóng tiến đến trước mặt Ngọa Bách Sênh, sau đó đeo lên thắt lưng anh một khẩu súng nhỏ thuộc loại tối tân bậc nhất. 

- Đám người ngu dốt kia lại đòi hỏi rồi. Chậc, xem ra, nếu không diệt lũ giản này sớm, chúng sẽ thừa cơ làm càn, sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều! 

Anh hé môi, thổi vào mặt Uy Đình một hơi lạnh. Khuôn mặt tuấn mỹ khẽ động, phảng phất nét tàn độc cực điểm. Đoạn, Ngọa Bách Sênh xỏ ray vào túi áo, nghênh ngang bước đi đầu, thuộc hạ giắt súng, cung kính bước theo sau, tạo thành thế cục hoàn mỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK