• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn xe nhanh chóng rời đi. 

Điểm hẹn Ngọc Bách Sênh tới là một khu chung cư dành riêng cho nhà họ Bạch. Nói là khu chung cư nhưng Bạch gia sống tập trung trên rừng, chặt cây, san bằng rừng rậm, biến tấu thành chung cư riêng của mình. 

Nhắc tới Bạch gia là nhắc tới tập đoàn buôn bán bất động sản nổi tiếng trong nước. Tuy nhiên, đám người này lại ngấm ngầm vận chuyển thuốc phiện, nhập khẩu chất cấm, đã giàu lại càng thêm giàu kếch sù. Ngọa Bách Sênh mặc dù nắm thóp, thế nhưng Đài Vương có 

quy tắc, không can thiệp vào giới nhà giàu. Do vậy, anh đều quay mặt làm ngơ. 

Thế nhưng, Bạch gia lại phạm phải một sai lầm lớn. Đó là động tới Ngọa Bách Sênh cùng điện Đài Vương. Quy tắc làm việc của Ngọa Bách Sênh, chính là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu đã xúc phạm anh, chắc chắn sẽ có cái kết thảm hại. 

Người đứng đầu Bạch gia là Bạch Liên Mạc, tổng giám đốc tập đoàn Vomart. Ngay khi nghe tin Ngọa Bách Sênh đích thân tới đây, hắn ta chỉ nhếch môi cười khẩy. Nếu xét về tuổi tác, Ngọa Bách Sênh vẫn còn thua hắn tận mười tuổi. Còn nếu xét về tài chính, tiếng tăm Bạch gia của hắn đã lớn mạnh khắp trong và ngoài nước. Dù cho Đại Vương có uy quyền cỡ nào đi chăng nữa, Bạch Liên Mạc cũng cóc sợ! 

Cạch... 

Ngọa Bách Sênh mở cửa xe, vuốt nhẹ lại mái tóc đen tuyền. Uy Đình đi theo anh vào bên trong phòng khách nhà họ Bạch, còn vệ sĩ riêng đứng canh chừng ngoài xe. 

Bạch Liên Mạc không buồn ra tiếp đón Ngọa Bách Sênh. Hắn ngồi vắt chân trên ghế, trong tay còn ôm hai người đẹp với thân hình bốc lửa, bàn tay hư hỏng thỉnh thoảng còn làm ra mấy động tác rất đáng xấu hổ. 

- Ồ! Hôm nay rồng lại đích thân tới nhà tôm cơ đấy! Xin lỗi, xin lỗi Ngọa thiếu chủ, Bạch gia không kịp tiếp đón anh. Quả là một sơ suất lớn! 

Mặc dù miệng hắn nói thế, nhưng từ đầu đến cuối, Bạch Liên Mạc vẫn không để Ngọa Bách Sênh vừa mắt. Hắn chỉ chăm chú trêu đùa cùng phụ nữ, ngay cả rót nước cũng không thèm. 

Thái độ của Ngọa Bách Sênh vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh ngả lưng trên ghế, ánh mắt ôn nhu đến lạ, ung dung quan sát thật kĩ mọi hành động của Bạch Liên Mạc. 

Khoảng chừng năm phút sau, Ngọa Bách Sênh lúc này mới cất tiếng nói: 

- Tôi được biết, ngày hôm qua anh Bạch đây đã vận chuyển một số lượng hàng hóa lớn, nhập cảnh vào thành phố Xuyên. Có đúng hay không? 

Nhận ra ngữ điệu có chút không hài lòng của Ngọa Bách Sênh, Bạch Liên Mạc hơi giật mình. Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhất, lấp liếm đáp lời: 

- Phải! Đúng là Bạch gia có vận chuyển số lượng hàng lớn. Thế nhưng, ngài hỏi để làm gì? 

- Để biết, không được sao? 

Ngọa Bách Sênh gối đầu lên bàn tay, khóe miệng cong lên đầy sảng khoái. Ánh mắt sắc lạnh của anh vẫn luôn nhìn xoáy sâu vào Bạch Liên Mạc. Dường như đôi mắt này có thể tóm sạch từng đường cong, mũi chỉ, ngay cả những suy nghĩ sâu xa nhất trong con người của hắn. 

Bạch Liên Mạc buông hai người phụ nữ xinh đẹp ra, sau đó đuổi họ đi. Lúc này, hắn mới pha trà, kính cẩn dâng cho Ngọa Bách Sênh một ly. Anh đón lấy ly trà, đem lên mặt quan sát. 

Chậc! 

Trà thơm! Loại trà hảo hạng nhập cảnh từ Tây Tạng, giá thành không hề rẻ. 

Vừa lúc, con chó Berger được Bạch Liên Mạc nuôi đã năm năm chạy tới, dùng mõm thúc thúc vào chân hắn, khiến Ngọa Bách Sênh chú ý. 

Anh dùng một ngón trỏ, lên tiếng gọi con chó. Con chó quay đầu, ngơ ngác nhìn về phía Ngọa Bách Sênh. Trong lúc Bạch Liên Mạc vẫn không hiểu Ngọa Bách Sênh là đang muốn làm gì, anh liền cầm tách trà, hướng về phía mõm con chó. 

Con chó Berger lập tức thè lưỡi, liếm cạn thứ nước màu vàng trong thơm ngát bên trong. Chờ cho nó uống xong, Ngọa Bách Sênh liền lập tức buông tay, tách trà trực tiếp rơi bịch xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. 

Bạch Liên Mạc há hốc miệng sửng sốt, nhìn trân trần xuống đất, nơi các mảnh vỡ của tách trà đang rơi tung tóe. Uy Đình đứng phía sau Ngọa Bách Sênh, thiếu chút nữa đã phì cười nhặt nghẽo. 

Hành động cho chó uống trà thượng hạng của Ngọa Bách Sênh chính là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay mà Bạch Liên Mạc đã phải nhận được. Hắn tức giận tới nỗi hai mắt long lên sòng sọc, bàn tay vo tròn thành nắm đấm, từng đường gân xanh nổi lên, chực trào vỡ ra. 

- Ngọa Bách Sênh, ý anh là gì? 

Hắn đứng phắt dậy, đập tay mạnh lên bàn. Lần này, hắn phải băm vằm Ngọa Bách Sênh thành nhiều mảnh thì mới có thể hả giận được. Bạch gia không bao giờ chịu khuất phục trước bất kì một thế lực khác. 

Trái ngược với thái độ giận giữ của Bạch Liên Mạc, Ngọa Bách Sênh chỉ ngả lưng cười khẩy. Anh đón lấy khăn lau từ phía Uy Đình, sau đó lau sạch từng kẽ ngón tay. 

- Bạch Liên Mạc, các người buôn bán chất cấm, liên quan gì tới Đài Vượng mà anh dám lôi người của Đài Vương vào chịu tội cùng? 

Ngừng một lát, anh tiếp tục nói thêm: 

- Bạch gia các người đem Đài Vương làm trò đùa. Còn không mau quỳ xuống nhận tội? 

Câu nói này thốt ra, Ngọa Bách Sênh đã thực sự nổi giận. Anh nghiến răng nói rành mạch từng câu từng chữ, khuôn mặt tuấn mỹ phừng phừng lửa giận. Dám đem người của Đài Vương làm bia đỡ cho hắn qua mặt chốt kiểm dịch, khiến danh tiếng bao năm anh xây dựng phút chốc bị ảnh hưởng. 

Thật khốn khiếp! 

Bạch Liên Mạc quả thật sợ hãi. Hắn không ngờ, chỉ nói dối lực lượng kiểm dịch về ông chủ lớn đứng sau lô hàng này là Ngọa Bách Sênh, vậy mà tin tức lại truyền đến tại của anh, khiến anh nổi trận lôi đình như thế. 

- Không phải như anh nghĩ! Chúng tôi là có nỗi khổ riêng! 

Bạch Liên Mạc nuốt một ngụm nước bọt, hai tròng mắt đảo như lạc rang, cố gắng nghĩ ra một lý do để chống chế. Tuy nhiên, trước ánh mắt sắc lạnh đang không ngừng xoáy sâu về phía mình kia, Bạch Liên Mạc phút chốc yếu thế ngay tại chính trong căn nhà của mình. 

Ngọa Bách Sênh thu lại dáng vẻ tức giận cực điểm của mình, từng đầu ngón tay vuốt ve những đường vân trạm trổ trên mặt bàn gỗ, giọng nói trầm ổn xen lẫn chút phiêu lãng ẩn dật: 

- Nào, Bạch Liên Mạc! Anh muốn chuộc lỗi bằng cách nào? 

Nghe Ngọa Bách Sênh đưa ra câu hỏi, Bạch Liên Mạc sợ hãi tới mức hai đầu gối chân khẽ rung lên. Tuy nhiên, hắn cố giữ bình tĩnh nhất có thể. Phải! Đây là địa bàn của Bạch gia, hắn không sợ! Nhất định không sợ! 

- Muốn gì ư? Tao muốn mày cút ngay khỏi đây! 

Bạch Liên Mạc lấy hết can đảm, đứng dậy đập bàn, chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt Ngọa Bách Sênh. Thái độ hỗn láo này của hắn khiến Uy Đình giật mình, nhanh chóng rút súng, bóp cò, chĩa thẳng về phía huyệt thái dương của hắn cảnh cáo. 

Người của Bạch Liên Mạc cũng phản ứng rất nhanh, đồng loạt vây kín Ngọa Bách Sênh và Uy Đình vào trong. Kẻ nào người nấy đằng đằng sát khí, trợn mắt lừ họ. 

Ngọa Bách Sênh nở nụ cười lạnh, phẩy tay ra hiệu cho Uy Đình. Mặc dù Uy Đình không cam tam, nhưng cuối cùng anh đành phải thu súng trở về, ngoan ngoãn đứng sau Ngọa Bách Sênh. 

Bạch Liên Mạc cười gằn, vỗ tay đắc ý đốm đốp: 

- Thế nào? Thiếu chủ điện Đài Vương, rốt cuộc anh cũng trở thành con chó trong tay tôi mà thôi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK