Trong lòng Cố Tuyên đã có chút run sợ. Ông ta giật lùi về phía khung bếp, với tay ra phía sau mà cầm lấy một con dao phay, chĩa thẳng về hướng Ngọa Bách Sênh cảnh cáo:
- Mau cút ra bên ngoài. Mày nghĩ tao sợ mày?
Ngọa Bách Sênh ngửa cổ lên trời cười như điên. Đã lâu lắm rồi anh vẫn chưa được động tay động chân, cơ thể có chút ngứa ngáy. Chẳng hay, vừa lúc Cố Tuyên lại muốn thế mạng. Xem ra lần này, nếu anh không dạy cho ông ta một bài học, lương tâm anh sẽ cắn rứt vô cùng.
Keng!
Ngọa Bách Sênh vung chân, trực tiếp đá phăng con dao đang cầm trên tay của Cố Tuyên. Âm thanh tiếng dao va chạm cực lớn với mặt đất như xé thủng màng nhĩ của những người còn lại. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đứng gọn vào một góc mà lẳng lặng quan sát.
Cố Tuyên há miệng, nhổ một miếng nước bọt, sau đó xắn tay áo lao về hướng Ngọa Bách Sênh. Ông ta vung tay đấm thẳng lên mặt của anh, tuy nhiên, với thân thủ nhanh nhẹn, Ngọa Bách Sênh nhẹ nhàng lách người sang bên cạnh, thuận lợi né được đòn tấn công.
- Ngu dốt!
Anh nhếch môi, cười khẩy châm biếm.
Câu nói này của anh càng khiến lòng tự tôn của Cố Tuyên bị dìm xuống vài tầng địa ngục. Lửa giận sục sôi cuộn trào trong người ông ta. Cố Tuyên xoay người, tiếp tục nhặt dao nhằm phía Ngọa Bách Sênh mà đâm tới.
- Bách Sênh cẩn thận!
Lăng Xuyên gấp gáp nhắc nhở anh.
Ngọa Bách Sênh gật nhẹ đầu, sau đó không né tránh, trực tiếp vươn tay, nắm bắt thời cơ mà tóm chặt cánh tay đang cầm dao của Cố Tuyên. Cố Tuyên vùng vẫy muốn thu tay lại, thế nhưng sức lực cực mạnh của Ngọa Bách Sênh khiến ông ta không thể nào chống cự, từng đầu ngón tay nhanh chóng bị Ngọa Bách Sênh thuận lợi bẻ gãy.
Rắc... rắc...
Âm thanh xương cốt vỡ làm đôi không ngừng vang lên, khiến những người có mặt tại đây đều rùng mình kinh hãi.
Aaaaa....
Cố Tuyên đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, giãy giụa thảm thiết. Tuy nhiên, Ngọa Bách Sênh vẫn không có ý định tha cho ông ta. Anh vòng chân vật ngã Cố Tuyên xuống dưới đất, đoạn bình thản ngồi lên trên lưng ông ta. Tư thế cao ngạo mà uy lãnh của anh chẳng khác gì kẻ thống trị độc nhất, có một không hai.
Mặc cho Cố Tuyên ra sức giãy giụa, thế nhưng ông ta vẫn không thể nào vật ngã được Ngọa Bách Sênh. Anh nhấc bàn tay còn lại của ông ta lên, tàn nhẫn bẻ gãy từng ngón. Cứ như vậy, mười đầu ngón tay của Cố Tuyên bị Ngọa Bách Sênh bẻ gãy toàn bộ.
Thủ đoạn ra tay của anh vô cùng tàn nhẫn, không chút nương tình. Đám người Lăng Xuyên quay mặt làm ngơ, coi như không trông thấy gì cả.
Cố Tuyên giơ hai bàn tay gãy vụn của mình lên trước mắt, đau đớn đến run bần bật. Mồ hôi lạnh trên trán của ông ta tuôn trào như xối, giãy giụa một lúc liền ngất lịm.
Vì camera đã bị che trong thời gian xảy ra sự việc, cộng thêm những người có mặt tại căn bếp đều đồng loạt khẳng định, Cố Tuyên do không cẩn thận nên mới bị ngã gãy tay, vì vậy Ngọa Bách Sênh ngang nhiên thoát tội.
- Bách Sênh, cảm ơn cậu!
Trác Kiện cùng Lăng Xuyên ôm lấy bả vai của Ngọa Bách Sênh mà đắc ý cười lớn. Từ trước đến nay, họ vốn dĩ rất căm ghét thái độ kênh kiệu của Cố Tuyên, thế nhưng không một ai dám đứng ra chống đối. Chỉ cần ông ta giở trò, công việc tốt đẹp này chắc chắn sẽ bị vứt cho chó gặm.
Cố Tuyên bị gãy tay đồng nghĩa với việc bếp trưởng thay thế sẽ là Ngọa Bách Sênh. Anh tháo tạp dề, thay lại quần áo của mình, sau đó ung dung trở về biệt thự Lâm gia.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !