Thành phố Nam Thiên...
- Thần Vương, cầu xin ngài hãy chấp nhận hôn lễ!
Tại sảnh điện Đài Vương, một bóng hình già nua, khắc khổ đang quỳ rạp xuống dưới đất, không ngừng van lạy lia lịa người thanh niên trước mặt.
Bóng dáng cao lớn, lãnh khốc mà uy vệ của anh như đang tỏa ra một luồng sức mạnh cực lớn, lấp kín toàn bộ điện Đài Vương.
Ngọa Bách Sênh ngồi vắt chân trên ghế ngọc, khóe môi đẹp đẽ hoàn hảo khẽ cong:
- Làm rể nhà họ Lâm, ông là đang muốn tôi tự dìm mình xuống lỗ chó?
Ông lão nghe vậy gương mặt lập tức biến sắc, gấp gáp lắc đầu lia lịa.
- Trước khi cố Vương mất, ngài ấy đã lập di chúc. Trong bản di chúc có yêu cầu Thần Vương phải xuống núi, làm rể nhà họ Lâm ba năm. Thần Vương, ngài không thể không tuân theo.
- Xin ngài xem xét!
Ông lão vừa dứt lời, toàn bộ quan chức lớn nhỏ có mặt trong thần điện đều cúi rạp người, nhất loạt cầu xin.
Từ xưa đến nay, Ngọa Bách Sênh chúa ghét trông thấy cảnh người người quỳ rạp, van lạy mình. Hiện giờ, họ là đang dồn anh vào thế bí. Đường đường là thiếu chủ thống trị toàn bộ đế chế Đài Vương, vậy mà giờ đây họ lại muốn anh che giấu thân phận, cong đuôi nịnh bợ làm con rể nhà họ Lâm.
Ngọa Bách Sênh thở dài, sau đó phẩy phẩy tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy. Thôi được, ba năm với anh chỉ giống như một cái búng tay, không có gì là anh không làm được.
Ở rể nhà họ Lâm, coi như đó là một chút trà tịnh tâm trong cuộc đời của anh vậy!
......................
Lâm gia, một trong những dòng tộc lớn nhất!
- Ngọa Bách Sênh, anh làm gì mà lề mà lề mề thế kia, còn không nhanh cái chân lên à?
Lâm Khiết, con gái cả nhà họ Lâm, cũng là vợ của Ngọa Bách Sênh hiện tại, vừa vắt chân ăn điểm tâm, vừa cong môi nhìn về hướng chồng mình mà mắng nhiếc.
Mặc dù là vợ chồng, thế nhưng Lâm Khiết vô cùng coi thường thân phận thấp kém của Ngọa Bách Sênh. Đường đường là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Lâm, vậy mà cô ta lại phải cắn răng kết hôn với một gã đầu bếp rẻ mạt, chỉ vì Lâm lão gia có ơn cứu mạng với Ngọa Bách Sênh.
Nghe tiếng Lâm Khiết la lối um sùm trên phòng khách, Ngọa Bách Sênh đang lúi húi lau nhà, tức đến hai mắt long sòng sọc. Anh nắm chặt cán chổi, đến mức phần thân nhựa chậm rãi kêu lên những tiếng răng rắc, ngay sau đó nhanh chóng vỡ tan.
"Thần Vương, khi làm rể nhà họ Lâm, cầu xin ngài hãy giữ bình tĩnh. Tâm thanh tịnh là điều cốt lõi để tạo nên một vị vua tốt."
Ngọa Bách Sênh hít sâu một hơi, nhanh chóng dọn dẹp lại đống tàn tích mình vừa gây ra, gấp gáp bước lên trên lầu.
Lâm Khiết trông thấy bộ dạng nhếch nhác của anh liễn bĩu môi, trực tiếp ném vỏ dưa xuống đất, cong môi cười khẩy:
- Mắt mũi anh để trên đầu ư? Có trông thấy đống rác rưởi này nằm ngay dưới chân tôi hay không?
Ngọa Bách Sênh không đáp, rất ngoan ngoãn cúi xuống quét dọn lại đống vỏ dưa mà Lâm Khiết vừa vứt ra khi nãy. Chờ hết hạn ba năm, ông đây sẽ dạy dỗ lại cô cách sống sao cho đúng!
Từ phía ngoài cửa bất ngờ vang lên một hồi chuông lớn.
Ngọa Bách Sênh đem đổ vỏ dưa, lật đật chạy ra mở cửa. Khách đến là Triệu Thiên, thanh mai trúc mã từ nhỏ của Lâm Khiết. Triệu Thiên vốn nghĩ, chờ khi được tuổi anh ta và Lâm Khiết sẽ thành vợ chồng không sớm thì muộn. Vậy mà chỉ trong một đêm, Lâm Khiết lại phải cắn răng gả cho Ngọa Bách Sênh.
Vì vậy, trong lòng Triệu Thiên, Ngọa Bách Sênh chính là cái gai trong mắt.
- Phế vật, mau cút ra bên ngoài.
Triệu Thiên nhấc chân, giẫm thật mạnh lên bàn chân trần của Ngọa Bách Sênh, gương mặt giương giương tự đắc đầy ngạo mạn.
Hai bàn tay Ngọa Bách Sênh nắm chặt thành quyền, trong lòng tức đến sục sôi cuộn trào, thế nhưng gương mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh.
Muốn đem anh ra làm trò đùa, Triệu Thiên quả thực đã phạm phải một sai lầm lớn.