Cũng nhìn ra trạng thái của cô không đúng, Quách Tiếu Nhu nắm lấy tay cô, ánh mắt giao nhau, sự nghi hoặc đã ra đến miệng cũng không hỏi nhiều nữa:
“Không sao chứ? Có cần tớ đưa về không?”
Lắc đầu, Hiểu Nhi nói: “Không cần! Tớ cũng muốn…yên tĩnh một mình!”
Tương tự, cô cũng từ chối yêu cầu của Tiêu Mộ sau đó. Sợ Quách Tiếu Nhu ở đây không an toàn, trước khi ra cửa, cô còn cùng kéo cô ta ra ngoài:
“Tiếu Nhu, đi cùng đi! Mấy chỗ như này, đừng ở lâu quá!”
“Biết rồi! Tớ còn phải đợi một người bạn lấy chút đồ nữa, lát nữa sẽ đi ngay! Tớ sẽ cẩn thận mà, không cần lo lắng cho tớ! Tiểu Nhi, có phải cậu có chuyện gì không? Có cần gì thì nói một tiếng, ba anh thợ da cũng vượt xa Gia Cát Lượng mà, đừng có kìm nén trong lòng, tự mình gánh sẽ khiến mình sụp đổ đó!”
“Tớ biết rồi! Cái gì có thể nói với cậu, tớ đều sẽ nói với cậu!” Nhưng có chút chuyện, bản thân cô cũng còn chưa làm rõ được.
Hai người lại nói một hồi, dặn dò cô ta vài câu, Hiểu Nhi mới lái xe rời khỏi.
Đêm nay đầu óc cô thật sự rối tung lên, cũng may lúc này đường phố không có nhiều xe cộ, cô ghé vào một cây cầu nhân tạo đối diện trung tâm thương mại, Hiểu Nhi bước xuống xe nhìn ánh đèn lấp lánh phía xa xa, dòng người qua lại thưa thớt, trong đầu não không ngừng hiện lên những mảnh ghép rời rạc, toàn bộ đều là cảnh tượng một đêm tình sai lầm với Phùng Dịch Phong, những cảnh tượng sau hôn nhân chớp nhoáng với anh, từng cảnh từng cảnh vụt qua trong tâm trí cô như một bộ phim.
Không nhịn được, nước mắt làm nhoè đi tầm mắt: “Bách Mạt Viên? Ha ha~”
Nơi bọn họ ở là Bách Mạt Viên, bên trong trồng đầy hoa nhài, trong nhà, trong sân, đúng như tên gọi, đâu đâu cũng tràn ngập hương hoa nhài.
Thảo nào, anh lại chê bai mùi trên người cô đến vậy! Chả trách sữa tắm cô dùng cũng là mùi hoa nhài thanh nhã, nhưng anh luôn chê bai cô hết lần này đến lần khác!
Ha ha, thì ra là bởi vì không phải là người mà anh quen thuộc mà thôi!
Anh thích người phụ nữ đó đến như thế nào vậy? Trong nhà toàn là hoa nhài, sự trang trí duy nhất trong phòng làm việc, đầu óc cô nhớ rất rõ, cũng là những chậu hoa nhài đó!
Hóa ra hoa nhài là đại diện cho Dung Lâm Khiết! Tên tiếng Anh của cô ta là Jasmine!
Hoa nhài! Hoa nhài!
Thảo nào, anh thích hoa nhài đến vậy! Ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy!
Biệt thự là được xây vì cô ta! Bách Mạt Viên được đặt tên theo cô ta; Trong văn phòng, rảnh rỗi nhìn hoa nhài, cũng là cô ta! Phòng bao số 7 của khách sạn số 7, nơi lãng mạn và sang trọng như vậy, cũng là vì cô ta!
Chả trách lần trước cô lại cảm thấy nơi đó giống cuộc hẹn của cặp đôi như vậy!
Thì ra, anh đối với người phụ nữ đó dụng tâm như vậy! Thứ gì cũng là để chuẩn bị cho cô ta!
…
Nước và lửa vốn không thể hòa quyện vào nhau, cũng chỉ có loại ngốc nghếch như cô mới đi tin lời của anh! Người trước đây yêu ‘nước’, sao có thể đột nhiên yêu ‘lửa’ trái ngược hoàn toàn chứ?
Cô rất giống Dung Lâm Khiết trước đây!
Đây là lý do anh do anh nói lời đường mật dỗ dành cô, lừa gạt cô hết lần này đến lần khác sao?
Trong căn phòng thuộc về cô ta, mặc quần áo mà cô ta thích, đeo khuyên tai mà cô ta thích…làm thế thân tạm thời của cô ta, làm những loại chuyện đó với anh?
Anh quả thực quá quá đáng rồi!
Cái giường đó, có phải cô ta cũng đã ngủ qua rồi không? Mỗi một câu mà anh nói, mỗi một động tác, biểu cảm dịu dàng ân cần có phải toàn bộ đều là làm với người phụ nữ đó không?
Anh rốt cuộc là có mục đích gì?
Người phụ nữ đó không phải về rồi sao? Tại sao? Không lẽ là cô ta có chỗ nào đó thiếu sót? Dỗ dành cô, đối tốt với cô, là để cô làm trâu làm ngựa cho anh, chăm sóc bà nội, làm bia đỡ đạn ứng phó với bà nội sao? Hay là bởi vì người phụ nữ đó tạm thời không thể ra mặt được, có chỗ nguy hiểm hoặc là nỗi khổ gì đó, cần cô che chắn trước mặt, làm bề ngoài thôi?
Bởi vì cô giống như người phụ nữ đó, cho nên cho cô một trái táo ngọt, để cô cam tâm tình nguyện uổng phí thanh xuân, thậm chí là đi chết sao?
Thật đáng ghét!
Cô cũng là một cá thể sống, một sinh mạng sống sờ sờ a! Tại sao lại để cô làm cái bóng của người khác chứ?
Các loại quy củ chết tiệt ràng buộc cô, hạn chế cô, dỗ dành cô, sau lưng cô thì thành đôi thành cặp đi tham gia tiệc kỷ niệm trong hộp đêm? Còn tặng cô ta khuyên tai? Cướp phần thưởng của cô!
Đàn ông tại sao lại vô sỉ như vậy chứ!
Đột nhiên, Hiểu Nhi lại nhớ đến Trương Việt Khánh, anh ta cũng đã từng đối với cô như vậy, chỉ suýt chút nữa là nâng cô lên đến tận trời, nhưng kết quả cuối cùng, chỉ kém mỗi là không có khiến cô té ngã thịt nát xương tan thôi.
Bọn họ có huyết hải thâm thù, trước đây có lẽ là không thể hiểu, bây giờ hận thì hận, ít nhất cô cũng đã có một lý do từ bỏ rồi, nếu như tất cả những thứ này thật sự là để trả nợ cho anh trai, chịu đựng thì cũng chịu rồi, chung quy đều đã qua rồi!
Nhưng Phùng Dịch Phong thì sao?
Cho đến bây giờ, không lẽ anh cũng toàn là tính kế cô sao? Cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, cô chỉ muốn có một tình yêu đơn thuần, tại sao đàn ông ai nấy cũng đều đối với cô như vậy?
Vẫn không thể hiểu được, cổ họng của Hiểu Nhi giống như nuốt phải phân, vô cùng kinh tởm.
Cô ghét cái cảm giác này!
Cô không muốn trở thành cái bóng của người khác, càng không muốn lừa mình dối người mà đi nịnh hót một người đàn ông thậm chí còn không coi cô là gặp dịp thì chơi như vậy nữa! Dù chỉ là tình yêu ngắn ngủi, dù cho cuối cùng có phải là bi kịch thì cũng nên thuộc về Giang Hiểu Nhi cô, chua ngọt cay đắng, vui buồn li hợp, cô đều có thể chịu đựng, chỉ là không thể chấp nhận, tất cả những thứ này đều là giả, đều là gạt người, đều không thuộc về cô!
Mỗi một câu anh nói với cô, mỗi một chuyện anh làm, mỗi một thứ anh tặng thật ra đều không phải là vì cô!
Vậy sự tồn tại của cô, sự hy sinh của cô, là cái gì?
Phải chăng chỉ là bước đệm để thành toàn sự hòa hợp cuối cùng của bọn họ sao?
Không!
Để gió lạnh thổi vào khuôn mặt, rất lâu, Hiểu Nhi chỉ duy trì một tư thế, rất lâu cũng chưa nhúc nhích.
Ánh đèn trước mặt dần tắt, nhưng Hiểu Nhi vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ, siết chặt nắm đấm vang lên răng rắc.
Ở bên kia, nhìn Hiểu Nhi đi ra ngoài, cả tâm tư của Phùng Dịch Phong đều rối bời, bạn bè nói gì, anh căn bản là không nghe, bị kéo về phòng bao, cũng phiền muộn không ngớt.
Nhưng thực sự có quá nhiều người, bị vây quanh, anh nhất thời không đi được.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, anh đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Trịnh Liên Thành, hai người phối hợp cuối cùng mới có thể thoát khỏi sự vây quanh nhiệt tình, ra khỏi cửa, Phùng Dịch Phong nói:
“Tôi đi trước đây! Giúp tôi nói tạm biệt, cảm ơn!”
Vỗ vỗ vai Trịnh Liên Thành, bước chân anh gần như là không dừng lại, gọi điện thoại cho Hiểu Nhi trên suốt đường đi, lên xe xong thì đạp mạnh chân ga.
[Xin lỗi, cuộc gọi của bạn tạm thời không có người trả lời, vui lòng thử lại sau! Sorry—]
Biết cô chắc chắn là đã có cảm xúc rồi, không chắc là cô đã về nhà hay chưa, Phùng Dịch Phong đến nhà mẹ của Hiểu Nhi một chuyến, đến rồi, mới phát hiện đèn trong nhà đã tối om, cũng không có xe của cô, anh mới vội vàng về Bách Mạt Viên.
Vào cửa nhà, thấy cô vẫn chưa về, lần đầu tiên, Phùng Dịch Phong hoảng loạn đến suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại rồi.
Lại gọi thêm vài lần nữa, nhưng không ai trả lời.
Nhìn thời gian, đã gần mười một giờ rồi! Đoán rằng cô có thể là tâm trạng không tốt nên đi khuây khoả rồi, chắc là cũng không có nơi nào đi được, Phùng Dịch Phong bắt đầu ngồi đợi ở quầy bar.
Thời gian trôi qua từng phút, từng phút từng giây đều như một cực hình, ánh mắt anh dán chặt vào cửa, lần đầu tiên Phùng Dịch Phong lòng như lửa đốt, bồn chồn lo lắng mà đứng ngồi không yên, không ngừng xem đồng hồ:
“Sao còn chưa về nữa?”