Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ
CHƯƠNG 170: XẤU CHẾT ĐI ĐƯỢC
Rõ ràng ảnh là bị chụp trộm, một tấm là hai người đùa vui ở trường, ở trên phố khung cảnh đẹp như vẽ, Hiểu Nhi ôm lấy cổ Trương Việt Khánh nhìn không dời mắt, ánh mắt thâm tình…
Một tấm là hai người ngồi trên thảm cỏ dưới cây đại thụ, dưới ánh hoàng hôn chiều tà và lá cây xanh mát, bên cạnh còn có sách vở, người con trai yêu chiều nhìn cô, vuốt mái tóc mềm như lụa của cô, Hiểu Nhi ngoan ngoãn nằm bò lên chân người con trai, lười biếng nũng nịu như một con mèo Ba Tư.
Còn có những tấm ảnh hai người họ cãi nhau, ôm nhau và hôn nhau, các tư thế sinh động và ngọt ngào ân ái!
…
Chỉ nhìn những tấm ảnh mà anh có thể tưởng tượng ra những khoảnh khắc tình cảm triền miên, ấm áp lãng mạn khi hai người ở bên nhau.
Một sự phiền lòng dâng lên, Phùng Dịch Phong vung tay ném đi.
Mạc Ngôn nhẹ thở dài giúp anh pha một tách cà phê: “Bình tĩnh lại nào! Đều là những chuyện đã qua!”
“Chuyện đã qua? Mà vẫn có được nhiều ảnh như thế?” Hai người bọn họ có bao nhiêu ký ức không thể để người khác biết chứ?
Trái tim của anh quặn thắt, Phùng Dịch Phong bị một sự bức bối đè ngạt.
“Nếu anh cũng chụp ảnh lưu niệm với cô Dung thì chắc cũng nhiều chứ không ít!” Một câu nói như tạt nước lạnh khiến Phùng Dịch Phong bỗng bình tĩnh lại và trầm mặc.
Mạc Ngôn ngồi xuống nói”
“Ở Phong Thành, đại học Thánh Á là trường học tư nổi tiếng cho nhà giàu! Nhà họ Giang lúc trước còn là nhà giàu có danh tiếng ở Phong Thành! Cha của cô ấy tên Giang Trác Dũng, nhà kinh doanh chuỗi nhà hàng đồ ngọt có quy mô không nhỏ, công ty đã vươn ra thị trường, dường như gọi là công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Hương Truyền Tứ Hải! Nghe nói nhân phẩm người này không thể, khoan dung độ lượng, chất phác thành thật, hai vợ chồng cũng yêu thương nhau, gia đình hòa thuận, họ có một đứa con gái nên đương nhiên sẽ coi cô ấy như viên minh châu trên tay, làm ăn kinh doanh cũng thuận lợi, kinh doanh rất phát đạt!”
“Vậy nên hồi trước cô Giang cũng là một tiểu thư giàu có ngậm thìa vàng sinh ra! Cộng thêm sự sinh đẹp, hoạt bát duyên dáng trời cho lại rất tài giỏi nên ở đại học Thánh Á là một mỹ nhân hơn người, có rất nhiều người có ấn tượng sâu sắc với cô ấy! Nghe nói hồi đấy con trai theo đuổi cô ấy xếp hàng từ đầu phố tới cuối phố, ở trong ngoài trường có thể vòng mấy vòng, mỗi ngày đều có người chạy theo cô ấy! Đi mua trang sức đá ngọc cũng không cần đưa tiền cũng luôn có người tặng!”
Phùng Dịch Phong liếc Mạc Ngôn như muốn trợn lên, có thể thấy anh vô cùng bất mãn với lời anh ta nói.
Mạc Ngôn cười nhạt không nói gì mà tự động lờ đi, nhuận giọng lại rồi tiếp tục nói:
“Nhưng vì danh tiếng của nhà Giang ở Phong Thành rất lớn, mà gia giáo nhà cô rất nghiêm nên không có ai dám làm gì cô! Nhưng người xuất sắc từ trong ra ngoài thì đương nhiên mắt nhìn cũng sẽ rất cao, cho đến tận lúc học đại học, nghe nói cô Giang còn chưa yêu ai, cho đến khi gặp Trương Việt Khánh…
Mạc Ngôn đổi giọng liếc những tấm ảnh mình vừa nhặt về và đặt lại tử tế:
“Anh nhìn những tấm ảnh này chính là ảnh năm đó bọn họ còn yêu nhau nồng thắm ở trường với trên phố, có thể gọi là một đoạn giai thoại ở trường học! Thế nên ở trên trang mạng của câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường vẫn còn đăng mấy tấm hình của hai người họ…”
“Tôi cũng từng điều tra Trương Việt Khánh! Cả nhà bọn họ đều ở nước ngoài, anh ta chuyển về nước học hai năm là học ở Thánh Á, lúc đó đang yêu đương nồng thắm với cô Giang! Theo lẽ thường thì hai nhà họ không có giao du gì, tôi thật sự không hiểu nổi anh ta có lí do gì hao tốn tâm sức để đi chơi đùa một người con gái khiến cả nhà cô ấy lụn bại! Hai người vẫn luôn yêu thương, ba năm trước vừa tốt nghiệp đã định kết hôn, đây vốn là một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ, nhưng ở buổi hôn lễ lớn nhất Phong Thành anh ta lại cho cô dâu leo cây! Tôi còn tìm được những bài báo cũ năm ấy, bên trên còn đăng ảnh nhếch nhác mặc váy cưới quỳ trên đất dưới mưa của cô ấy! Năm ấy cô ấy trở thành trò cười của cả Phong Thành! Cũng sau hôn lễ đó chưa đầy một tuần nhà họ giang đột ngột tuyên bố phá sản!”
Mạc Ngôn ra hiệu liếc tập tài liệu”
“Còn về tài liệu công ty thì bây giờ những gì có thể điều tra còn rất ít! Chỉ có thể nói năm đó dường như chuỗi nhà hàng ăn nhanh của nhà bọn họ hình như điều tra ra có chất có hại không phù hợp tiêu chuẩn, nói chung có ảnh hưởng rất lớn bị ra lệnh phải dừng kinh doanh để chỉnh đốn lại nên cổ phiếu rớt mạnh, không xoay chuyển được tiền nên tuyên bố phá sản!”
Mạc Ngôn tóm tắt lại mọi việc rồi như nhớ lại gì đó lại nói:
“A, đúng rồi! Còn về hôn lễ của cô ấy với Trương Việt Khánh thì tổng cộng có hai phiên bản, một cái là Trương Việt Khánh có thù với nhà họ Giang, tất cả những điều đó là do anh ta âm thầm giở trò. Bản còn lại là tài chính nhà họ Giang vốn đã có vấn đề bị anh ta phát hiện nên mới không liên hôn thành công… còn có vô số các phiên bản khác, nhưng hai bản này được truyền tai nhiều nhất! Trước mắt tôi vẫn chưa tìm được bất cứ chứng cứ thật sự nào chứng thực hai câu chuyện này. Nếu anh muốn biết sự thật thì hỏi cô Giang sẽ nhanh gọn hơn!”
Phùng Dịch Phong cầm tập tài liệu lên đảo mắt lườm anh ta: “Phí lời!”
Nếu anh có thể hỏi thì còn cần anh ta điều tra không?
“Đúng rồi, sao không nghe thấy cậu nhắc đến cha cô ấy?”
“Nghe nói năm đó nhà họ Giang phá sản bị gọi lên tòa thì Giang Trác Dũng đột ngột phát bệnh vào viện vì không chịu nổi đả kích, sau đó thì không có tin tức gì nữa, hình như có người nói hai mẹ con cô Giang hình như có mặc đồ tang một đoạn thời gian, chắc ông ấy đã mất rồi. Mấy năm nay cũng vậy, hai mẹ con cô Giang đều dựa dẫm vào nhau sống! Chắc cũng rất vất cả, nghe nói năm ấy còn có không ít người tới đòi nợ, đổ dầu và ném trứng gà…”
Thực ra khi xem những báo cáo điều tra, một tiểu thư nhà giàu chưa bao giờ phải làm việc nhà có thể sống tới ngày hôm nay anh ta cũng vô cùng khâm phục người con gái này!
Hơn nữa ở điều kiện như vậy cô cũng không gục ngã mà vẫn giữ được trái tim trong sạch, lương thiện và không bị sa lầy thật sự rất đáng quý!
Nghe vậy dường như Phùng Dịch Phong bỗng hiểu ra vì sao cô lại xem trọng tiền như vậy, cứ luôn nói “Không có tiền thì không thấy an toàn”!
Anh thấy tim quặn thắt từng cơn, không kìm được đau lòng về cô.
Phùng Dịch Phong lấy tài liệu ra lật chưa được hai trang thì có một tấm hình bị kẹp ở đó đập vào mắt, vẫn là ảnh chụp chung của cô và Trương Việt Khánh, cô ôm lấy cổ anh ta như làm nũng nở nụ cười ngọt ngào như đang nũng nịu, không biết đang muốn làm gì với anh ta…
Nhưng ánh mắt của anh lại rơi vào nơi vai cô, ảnh Trương Việt Khánh chụp chính diện còn cô chụp nghiêng mặt, nửa bờ vai ấy vừa khéo lộ ra, cô mặc áo không có cánh tay, tuy chỉ lộ một nửa nhưng lại có thể nhìn rõ vị trí ấy có một hình xăm hình con bướm xinh đẹp và gai mắt!
Phùng Dịch Phong động đậy tay xé tấm ảnh thành từng mảnh: Thật là xấu chết đi được!
Mạc Ngôn nhìn hành động trẻ con tức giận xé từng tấm một của anh thì hơi ngẩn người và không nói gì tiếp!
Mạc Ngôn rời đi, tâm trạng Phùng Dịch Phong lại càng tồi tệ hơn, anh lấy một điếu thuốc rồi châm thuốc, ánh mắt nhìn vào hoa nhài bên cạnh rồi lại thấy vô cùng đau đầu:
Lâm Khiết về rồi!