“Cái… cái gì?”
Đầu cô như ong lên, ánh mắt của Hiểu Nhi cũng đờ đẫn, choáng váng ngay tại chỗ: Cô nằm mơ điều đó quá nhiều nên lỗ tai cũng nghe nhầm rồi sao?
“Ba cô tỉnh lại rồi, ba cô đã tỉnh lại! Chúc mừng cô, Hiểu Nhi! Sự hiếu thảo của cô đã cảm động trời đất, ba cô đã tỉnh rồi, cô mau đến bệnh viện xem xem.”
Đầu bên kia, Tiêu Mộ cầm điện thoại, giọng nói cũng kích động không thôi.
Lúc này cô mới hoàn hồn lại, nước mắt dâng lên nơi đáy mắt: “Được, được!”
Cô hoàn toàn không biết mình đã nói cái gì, lúc dọn dẹp bàn tay cô cũng run lên, cầm chìa khóa xe mấy lần mà không cầm lên được.
Lã Tiểu Mai bước tới, nhìn cô, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Chị Nhi, chị không sao chứ? Xảy ra chuyện gì à?”
Cô không ngừng lắc đầu, viền mắt rưng rưng, nhưng Hiểu Nhi vẫn cười, kích động đến mức nói mãi không nên lời:
“Là chuyện tốt! Chuyện vui! Chị có việc… xin nghỉ giúp chị một ngày!”
Ba cô tỉnh lại rồi, ba cô đã tỉnh lại rồi!
Dọn túi xách, Hiểu Nhi gọi điện cho mẹ trước, đồng thời, cô cũng điều chỉnh lại tâm trạng, lái xe về nhà đón mẹ sau đó hai người mới cùng vào bệnh viện.
Bước chân vội vàng, đỡ mẹ đi vào phòng bệnh, hai người đều khóc không thành tiếng: “Bác sĩ…”
“Ông Giang!”
Nhìn thấy ông Giang trên giường đã tỉnh, tuy trông ông vẫn còn hơi gầy, vẫn còn yếu nhưng khi nhìn ánh mắt quen thuộc, dáng vẻ thân thương ấy, bà Giang lảo đảo bước chân.
Đỡ mẹ đi tới trước giường bệnh, Hiểu Nhi cũng nước mắt như mưa, môi cô run run, cảm thấy khó mà tin nổi: “Ba!”
Ông Giang cũng giống như hai người, viền mắt đỏ hoe, bờ môi không ngừng run lên cầm cập, giọng nói mơ hồ không rõ giống như thể khó khăn lắm mới ú ớ được mấy âm:
“Ừm…ô… A Phượng, Nhi…”
Hiểu Nhi đỡ mẹ, bà Giang siết chặt lấy tay ông, một lúc lâu, ba người đều khóc như mưa.
Bác sĩ và y tá theo dõi ở phía sau cũng đỏ cả vành mắt.
“Hưc hưc… mọi người…”
Một lúc sau, ông Giang giọng vẫn còn nghèn nghẹn như đang khóc, làm thế nào cũng không nói được câu hoàn chỉnh. Bà Giang vui mừng quá sức, cầm khăn mặt lau cho ông:
“Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi! Đừng kích động, cũng đừng gấp, có gì từ từ nói…”
Nhưng mà hồi lâu, ông Giang chỉ nhếch miệng, sắc mặt tái xanh, không phát ra được âm nào nữa. Hiểu Nhi và mẹ đứng bên cũng lo lắng không thôi:
“Ba muốn nói gì ạ? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Tiêu Mộ bước tới kiểm tra thử rồi nói:
“Mọi người bình tĩnh, đừng kích động quá, tránh ảnh hưởng đến tâm lý bệnh nhân. Bệnh nhân cũng đừng vội nói chuyện! Bởi vì không nói chuyện sau một thời gian dài, các cơ quan chức năng sẽ bị thoái hóa, phản ứng chậm cũng là điều tự nhiên, lúc này thì không nên gấp gáp, cứ từ từ là ổn. Bệnh nhân có thể tỉnh lại, ý thức còn rõ ràng như vậy đã là kỳ tích rồi. Nhưng bởi vì tình hình sức khỏe của người bệnh bị đình trệ trong một khoảng thời gian dài, các chức năng muốn khôi phục lại hoàn toàn thì cần có thời gian, cho nên bây giờ bệnh nhân đừng vội, người nhà càng không nên hốt hoảng, nhất định phải điều chỉnh tâm lý, kiên trì trị liệu…”
Trong phòng bệnh, bà Giang và ông Giang nắm chặt tay nhau, nước mắt rưng rưng, Hiểu Nhi kéo Tiêu Mộ ra ngoài:
“Bác sĩ Tiêu à, rốt cuộc tình hình của ba tôi sao vậy? Anh vừa… có phải có gì chưa nói hết?”
Tại sao cô cứ cảm giác như anh ta có giữ lại gì đó.
“Cô Giang, tuy ba cô đã khôi phục lại ý thức, nhưng theo kết quả kiểm tra thì chức năng của các cơ quan không có những tổn thương rõ ràng, tinh thần bình thường, nhưng chức năng cơ thể lại chưa hoàn toàn bình phục. Từ ngực trở lên, các cơ quan chức năng khỏe mạnh bình thường, nhưng từ ngực trở xuống lại không có cảm giác, nói cách khác, nếu bây giờ cô lấy dao đâm vào chân ông, ông cũng không thấy đau!”
Sắc mặt cô trắng bệch, giống như thể bị ném vào địa ngục trong nháy mắt: “Anh nói vậy… là có ý gì? Ba tôi không thể đi được sao? Ông bị liệt?”
Sao lại thế? Sao lại có chuyện này?
Ba cô là người nghiêm khắc với bản thân, liệu ông có chấp nhận nổi không? Còn mẹ cô, đây chẳng phải là một đả kích khác với bà sao?
Trong nháy mắt đó, Hiểu Nhi rơi nước mắt, chân cô mềm nhũn.
Tiêu Mộ đưa tay đỡ lấy cô: “Cô đừng như vậy! Không tệ đến mức đó!”
Đỡ cô sang chiếc ghế bên cạnh ngồi nghỉ, Tiêu Mộ đưa khăn tay qua:
“Tôi đã nói với cô là trên cột sống của ba cô có một bóng mờ, theo phân tích trước mắt, có lẽ bóng mờ này chèn lên dây thần kinh cột sống, cho nên mới khiến ba cô mất cảm giác phần thân dưới! Thật ra ba cô tỉnh lại đã là việc tốt rồi, chuyện này rất hữu ích cho việc chẩn đoán chính xác bệnh tình của ông ấy và đề ra phương pháp trị liệu. Hiện tại qua phim chụp thì chưa xác định được bóng mờ này là gì? Chỉ cần không phải là khối u ác tính di căn, phẫu thuật cắt bỏ, loại đi áp lực lên dây thần kinh, máu huyết lưu thông thì tỷ lệ khôi phục của ba cô vẫn rất lớn! Chỉ là với tình hình trước mắt, e là phải cần thêm một thời gian trị liệu nữa. Cuộc giải phẫu phải dời lại sau.”
“Cô đừng lo lắng quá, tôi đã nghiên cứu bệnh lý của ba cô nên rất có niềm tin. Sức khỏe của ông ấy khá tốt. Chỉ là chi phí khám chữa bệnh đợt này có thể sẽ cao hơn. Ngoài ra những trường hợp bị chèn lên dây thần kinh cột sống như vậy cũng rất nhiều, giờ những người có cường độ lao động lớn thì ít nhiều đều bị, chỉ là nơi bị chèn và chèn nhiều hay ít không giống nhau mà thôi. Có người bị chèn thần kinh não tạo thành chứng đau đầu, có người cũng giống như ba cô, bị chèn nửa người dưới, nếu được trị liệu đúng đắn thì không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau khi giải phẫu thì sẽ khôi phục khá chậm, nói thẳng là sẽ tốn công tốn sức nhiều.”
Hiểu Nhi gật đầu, cô kích động nắm tay Tiêu Mộ:
“Cảm ơn anh, cảm ơn! Tiền không phải là vấn đề. Chỉ cần ba tôi khỏe lại. Gặp được anh là may mắn lớn nhất đời tôi, anh đúng là ân nhân của cả nhà tôi, Tiêu Mộ, cảm ơn anh…”
Như được uống một liều thuốc an thần, cô không để ý đều chuyện hành động của mình không thích hợp, Hiểu Nhi chỉ thấy rất vui, cô bỗng nghe thấy tiếng mẹ gọi, cô đứng dậy chạy vào, để lại Tiêu Mộ phía sau nhìn ống tay áo bị người ta siết đến nhăn nheo mà đờ đẫn cả nửa ngày.
Chưa có hôm nào vui như hôm nay, Hiểu Nhi và mẹ ở lại bệnh viện đến nửa đêm, không ngừng kể cho ba cô nghe những chuyện hai người đã trải qua trong ba năm qua, đương nhiên họ chỉ kể chuyện vui mà không nói chuyện buồn.
Lần đầu tiên, người nhà họ cười vô tư như vậy, dường như cả bệnh viện cũng cảm thấy vui lây.
Qua chín giờ, mẹ giục cô về nhà, nghĩ đến chuyện mình còn phải đi làm, sau này vẫn phải tiếp tục kiếm tiền, Hiểu Nhi cũng không từ chối, cô mua một ít thức ăn khuya đưa tới:
“Mẹ ơi, mai con lại tới! Có gì nhớ gọi điện cho con, buổi tối ngủ mẹ nhớ đắp chăn, ba ơi, con đi trước!”
Ba năm qua, lần đầu tiên rời khỏi bệnh viện, khóe môi Hiểu Nhi vẫn đượm ý cười, bước chân cũng bất giác tung tăng.
Trở lại Bách Mạt Viên, Hiểu Nhi vừa vào cửa đã thấy Phùng Dịch Phong bên quầy bar, cô chạy nhanh tới: “Chồng ơi…”
Cô ôm lấy cổ anh, trao anh một nụ hôn nóng bỏng.
Chưa từng có hôm nào vui đến vậy, Hiểu Nhi cũng không chú ý tới sắc mặt của người nào đó rất khó coi.