Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ CHƯƠNG 106: ANH SẼ KHÔNG TÙY TIỆN QUA LẠI VỚI PHỤ NỮ KHÁC
“Người bệnh bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức! Có người nhà ở đây không? Cần phải ký tên!”
Phùng Dịch Phong giật mình, vội vàng sải bước chạy đến: “Tôi đây!”
Anh giật cây bút, vội vàng ký tên: “Bác sĩ! Cô ấy sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Anh sốt ruột kéo tay bác sĩ, Trịnh Liên Thành vội vàng lại kéo anh ra, đến lúc này y tá mới vội vàng chạy vào phòng.
“Viêm ruột thừa, phẫu thuật nhỏ thôi, không có nguy hiểm mấy đâu! Phẫu thuật nhanh lắm, bình thường chỉ cần nửa tiếng tới bốn mươi phút là xong rồi! Cậu đừng nóng ruột, bây giờ bệnh viện của chúng ta đều phẫu thuật nội soi, bác sĩ Ngô là chuyên gia đó! Bình tĩnh chút đi, kiên nhẫn đợi đi!”
Trịnh Liên Thành vừa giải thích, dường như Phùng Dịch Phong mới tìm được hồn về sau khi đánh mất.
Quả nhiên đèn phẫu thuật nhanh chóng tắt ngúm.
Phùng Dịch Phong đứng gậy chạy vào trong, bác sĩ cũng đã tháo khẩu trang xuống.
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, may mà đưa đến kịp lúc! Người bệnh bị viêm ruột thừa cấp tính cùng với sốc nhiễm đường huyết, tình trạng này rất dễ xảy ra với người già và trẻ em, nhưng ít gặp ở người trưởng thành! Có thể vì bệnh nhân bị áp lực nặng nề, cộng với việc quá mức mệt mỏi, suy dinh dưỡng, nhất thời xúc động quá mức mới dẫn đến tình trạng này, đưa đến trễ một chút thôi là không thể cứu nổi nữa.”
“Bây giờ tình trạng của bệnh nhân rất tốt, phải nằm viện quan sát một tuần…sau khi người bệnh thải xong khí mới có thể ăn uống, trong thời gian gần đây phải ăn uống thanh đạm là chính, ăn nhiều thức ăn lỏng với đồ mềm, chú ý không được mệt mỏi quá mức hay là vận động kịch liệt…”
Sau khi dặn dò chu đáo, bác sĩ mới bỏ đi.
Phùng Dịch Phong nghe thấy “cuộc phẫu thuật đã thành công”, tâm trạng của anh nhẹ nhõm vô cùng, lúc bấy giờ anh cảm thấy mình như được sống lại vậy.
***
Không biết đã ngủ mơ mơ màng màng hết mấy ngày, lúc Hiểu Nhi mở mắt ra, trước mặt cô là một nơi xa lạ và xa hoa, kế bên còn có một cây truyền nước, còn cô đang xì hơi.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Phùng Dịch Phong đang đứng lên từ ghế sô pha, gương mặt cô lập tức đỏ bừng: “Mất mặt quá, không ngờ anh ấy còn ở đây mà mình lại…”
Vừa cử động, cơ thể yếu ớt của cô đau nhói, không khỏi bực bội “hứ” một tiếng. Vào lúc này, Phùng Dịch Phong đứng dậy đi về phía cô.
“Tỉnh rồi à? Cũng giỏi đấy!”
Bảo Trịnh Liên Thành thêm thuốc an thần cho cô, cô đã ngủ hết một ngày hai đêm rồi.
Bác sĩ nói thải khí trong vòng ba ngày là không còn vấn đề gì nữa, nếu không thải khí mới chứng tỏ cuộc phẫu thuật có vấn đề, vậy thì phiền phức rồi. Thấy cô sau khi cô tỉnh dậy, trông tinh thần có vẻ khỏe khoắn, anh bèn cảm thấy mừng rỡ vô cùng, trước đến giờ anh chưa từng cảm thấy vui như thế.”
“Đừng nhúc nhích lung tung! Lát nữa bác sĩ sẽ đến khám bệnh cho em!”
Ý thức của cô chậm rãi quay trở lại, bây giờ mới nhớ đến hôm ấy mình đau như muốn chết đi sống lại, cuối cùng không còn đứng vững nổi nữa. Hiểu Nhi âm thầm nhéo mình, cảm thấy đau thật sự, trong lòng thầm vui vẻ vì “cô vẫn còn sống”, rồi mới hỏi anh: “Em bị sao thế?”
“Viêm ruột thừa cấp tính, suýt nữa cái mạng nhỏ của em đã mất rồi đấy, biết chưa? Thấy khó chịu mà không biết nói à?”
Phùng Dịch Phong vuốt tóc cô, giọng nói của anh hết sức dịu dàng! Nhớ đến cảnh cô ngã xuống sau lưng anh, đến bây giờ anh vẫn còn thấy sợ hãi.
Vào lúc này, bác sĩ cũng dắt y tá đi vào phòng, sau khi kiểm tra vết mổ, thay thuốc cho cô xong mới dặn: “Có thể xuống giường hoạt động nhẹ nhàng, đừng đụng đến vết mổ, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cô hồi phục rất nhanh, đã xì hơi xong rồi, chiều nay có thể uống một ít nước cơm, tạm thời đừng ăn uống gì…”
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Phùng Dịch Phong dìu Hiểu Nhi vận động một lúc, rồi đỡ cô về giường, còn dặn cô phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hiểu Nhi mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không biết mình đã ngủ trọn một ngày, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa tính toán xem mình có thể xin nghỉ mấy ngày, vừa nhớ đến cuộc nói chuyện hôm ấy, đầu óc của cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy một cách rõ ràng: muốn đuổi mẹ cô ra đường.
Mà nguyên ngày hôm ấy, ngoại trừ thỉnh thoảng phải ra ngoài nghe điện thoại, Phùng Dịch Phong vẫn luôn ngồi trước laptop trong phòng bệnh, bầu bạn với cô, mặc dù hai người họ chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.
***
Cô lại mê mê man man thêm một ngày nữa, đến lúc mở mắt dậy, Hiểu Nhi cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhàng hơn nhiều, dường như sức lực đã được rót vào trong cơ thể mình, không mềm yếu, mềm nhũn như bông nữa.
Cô ngồi dậy, đi đánh răng rửa miệng, hoạt động đơn giản một chút. Hiểu Nhi vừa đi ra, Phùng Dịch Phong vừa vặn cầm điện thoại bước vào, thấy cô xuống giường, lông mày anh nhíu lại: “Sao không gọi anh?” Mới đi gọi một cuộc điện thoại thôi mà cô cũng bày trò cho được?
Phùng Dịch Phong đi đến ôm cô, đưa cô về giường bệnh.
Rồi ngồi xuống, Hiểu Nhi kéo mền đắp cho mình, đẩy tay anh ra: “Em tự làm được rồi!”
Những việc đủ sức làm, cô không muốn làm phiền người khác, nhất là anh!
Mặc dù nói chỉ mới có hai ngày trôi qua thôi nhưng cô ốm đi rõ rệt, bây giờ tóc tai bù xù. Vì bị bệnh mà gương mặt hơi nhợt nhạt, vốn dĩ gương mặt trái xoan của cô to bằng lòng bàn tay, bây giờ sắp bị đôi mắt to tròn, đen lay láy ấy chiếm hết, trông cô càng nhu mì, đáng yêu làm lòng anh xao động!
Phùng Dịch Phong nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hơi hóp lại của cô, rồi chậm rãi đỡ gáy cô, ôm cô vào lòng mình, cánh tay đan lại, thật chặt, có cảm giác như mình đã có được một món bảo bối, mất đi rồi lấy lại được vậy.
Cô bị anh ôm đến ngạt thở, Hiểu Nhi lại cảm thấy không vui, cô vừa đẩy anh ra vừa giãy giụa, còn với tay lấy cái gối, ôm trước ngực mình.
Thấy cô có sức kiếm chuyện với mình, Phùng Dịch Phong vừa vui mừng vừa thấy cạn lời: “Sao đấy? Vẫn còn giận anh à?”
Vừa mới lấy lại một chút sức lực, đã bắt đầu rạch ranh giới với anh rồi ư?
“Hừ!”
Hiểu Nhi bĩu môi, đúng là cô cảm thấy hơi bực bội, nhất là mỗi lúc nhớ đến câu “sẽ đuổi mẹ em ra đường” của anh, cô bèn khó chịu.
Phùng Dịch Phong ngồi xích về trước một chút, dịu dàng vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, rồi nói: “Cho dù là ai đúng ai sai, cũng cứ lật sang trang mới đi, được không em?”
“Không!”
Hiểu Nhi bực bội đáp lại, Hiểu Nhi méo miệng vì đau, khí thế cũng yếu đi: “Em lỗ quá.”
Rõ ràng cô không làm gì sai cả, là lỗi của anh kia mà! Còn chọc cô tức đễn nỗi nhập viện, tự dưng làm cô chịu khổ!
Chưa bao giờ anh nhìn thấy cô đấu khẩu với mình mà lại vui như bây giờ, Phùng Dịch Phong vuốt ve mái tóc của cô, anh cúi đầu, hôn phớt lên khóe miệng của cô.
“Anh không có lừa em! Anh sẽ không tùy tiện qua lại với những người phụ nữ khác, muốn anh chứng minh cho em xem không?”
Thực chất, đây chỉ là một trong những nguyên nhân làm cô cảm thấy khó chịu mà thôi, nghe anh nói như vậy, trong lòng Hiểu Nhi vẫn hơi vui vui.
“Ừ thì…chứng minh thế nào?
Lại bắt nhân viên phục vụ đến à? Anh ấy bắt hết nhân viên phục vụ trên toàn thế giới đến thì có ích lợi gì, chẳng phải đều nói thay cho cái miệng của anh hay sao?
Anh nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô, Phùng Dịch Phong đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn tay cô, rồi kéo xuống nơi nào đó.
Lòng bàn tay nóng bừng, Hiểu Nhi rút tay về, gương mặt đỏ bừng như muốn trào máu: “Anh…anh, đồ lưu manh!”
Rồi sau đó, Phùng Dịch Phong ôm cô vào trong lòng mình, vầng trán anh kề sát trán cô, giọng nói khàn khàn và rất đỗi quyến rũ: “Nó đã tịch mịch quá lâu rồi! Tiếc thật, bây giờ cơ thể em không cho phép, chứ bằng không….”
“Người bệnh bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức! Có người nhà ở đây không? Cần phải ký tên!”
Phùng Dịch Phong giật mình, vội vàng sải bước chạy đến: “Tôi đây!”
Anh giật cây bút, vội vàng ký tên: “Bác sĩ! Cô ấy sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Anh sốt ruột kéo tay bác sĩ, Trịnh Liên Thành vội vàng lại kéo anh ra, đến lúc này y tá mới vội vàng chạy vào phòng.
“Viêm ruột thừa, phẫu thuật nhỏ thôi, không có nguy hiểm mấy đâu! Phẫu thuật nhanh lắm, bình thường chỉ cần nửa tiếng tới bốn mươi phút là xong rồi! Cậu đừng nóng ruột, bây giờ bệnh viện của chúng ta đều phẫu thuật nội soi, bác sĩ Ngô là chuyên gia đó! Bình tĩnh chút đi, kiên nhẫn đợi đi!”
Trịnh Liên Thành vừa giải thích, dường như Phùng Dịch Phong mới tìm được hồn về sau khi đánh mất.
Quả nhiên đèn phẫu thuật nhanh chóng tắt ngúm.
Phùng Dịch Phong đứng gậy chạy vào trong, bác sĩ cũng đã tháo khẩu trang xuống.
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, may mà đưa đến kịp lúc! Người bệnh bị viêm ruột thừa cấp tính cùng với sốc nhiễm đường huyết, tình trạng này rất dễ xảy ra với người già và trẻ em, nhưng ít gặp ở người trưởng thành! Có thể vì bệnh nhân bị áp lực nặng nề, cộng với việc quá mức mệt mỏi, suy dinh dưỡng, nhất thời xúc động quá mức mới dẫn đến tình trạng này, đưa đến trễ một chút thôi là không thể cứu nổi nữa.”
“Bây giờ tình trạng của bệnh nhân rất tốt, phải nằm viện quan sát một tuần…sau khi người bệnh thải xong khí mới có thể ăn uống, trong thời gian gần đây phải ăn uống thanh đạm là chính, ăn nhiều thức ăn lỏng với đồ mềm, chú ý không được mệt mỏi quá mức hay là vận động kịch liệt…”
Sau khi dặn dò chu đáo, bác sĩ mới bỏ đi.
Phùng Dịch Phong nghe thấy “cuộc phẫu thuật đã thành công”, tâm trạng của anh nhẹ nhõm vô cùng, lúc bấy giờ anh cảm thấy mình như được sống lại vậy.
***
Không biết đã ngủ mơ mơ màng màng hết mấy ngày, lúc Hiểu Nhi mở mắt ra, trước mặt cô là một nơi xa lạ và xa hoa, kế bên còn có một cây truyền nước, còn cô đang xì hơi.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Phùng Dịch Phong đang đứng lên từ ghế sô pha, gương mặt cô lập tức đỏ bừng: “Mất mặt quá, không ngờ anh ấy còn ở đây mà mình lại…”
Vừa cử động, cơ thể yếu ớt của cô đau nhói, không khỏi bực bội “hứ” một tiếng. Vào lúc này, Phùng Dịch Phong đứng dậy đi về phía cô.
“Tỉnh rồi à? Cũng giỏi đấy!”
Bảo Trịnh Liên Thành thêm thuốc an thần cho cô, cô đã ngủ hết một ngày hai đêm rồi.
Bác sĩ nói thải khí trong vòng ba ngày là không còn vấn đề gì nữa, nếu không thải khí mới chứng tỏ cuộc phẫu thuật có vấn đề, vậy thì phiền phức rồi. Thấy cô sau khi cô tỉnh dậy, trông tinh thần có vẻ khỏe khoắn, anh bèn cảm thấy mừng rỡ vô cùng, trước đến giờ anh chưa từng cảm thấy vui như thế.”
“Đừng nhúc nhích lung tung! Lát nữa bác sĩ sẽ đến khám bệnh cho em!”
Ý thức của cô chậm rãi quay trở lại, bây giờ mới nhớ đến hôm ấy mình đau như muốn chết đi sống lại, cuối cùng không còn đứng vững nổi nữa. Hiểu Nhi âm thầm nhéo mình, cảm thấy đau thật sự, trong lòng thầm vui vẻ vì “cô vẫn còn sống”, rồi mới hỏi anh: “Em bị sao thế?”
“Viêm ruột thừa cấp tính, suýt nữa cái mạng nhỏ của em đã mất rồi đấy, biết chưa? Thấy khó chịu mà không biết nói à?”
Phùng Dịch Phong vuốt tóc cô, giọng nói của anh hết sức dịu dàng! Nhớ đến cảnh cô ngã xuống sau lưng anh, đến bây giờ anh vẫn còn thấy sợ hãi.
Vào lúc này, bác sĩ cũng dắt y tá đi vào phòng, sau khi kiểm tra vết mổ, thay thuốc cho cô xong mới dặn: “Có thể xuống giường hoạt động nhẹ nhàng, đừng đụng đến vết mổ, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cô hồi phục rất nhanh, đã xì hơi xong rồi, chiều nay có thể uống một ít nước cơm, tạm thời đừng ăn uống gì…”
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Phùng Dịch Phong dìu Hiểu Nhi vận động một lúc, rồi đỡ cô về giường, còn dặn cô phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hiểu Nhi mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không biết mình đã ngủ trọn một ngày, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa tính toán xem mình có thể xin nghỉ mấy ngày, vừa nhớ đến cuộc nói chuyện hôm ấy, đầu óc của cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy một cách rõ ràng: muốn đuổi mẹ cô ra đường.
Mà nguyên ngày hôm ấy, ngoại trừ thỉnh thoảng phải ra ngoài nghe điện thoại, Phùng Dịch Phong vẫn luôn ngồi trước laptop trong phòng bệnh, bầu bạn với cô, mặc dù hai người họ chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.
***
Cô lại mê mê man man thêm một ngày nữa, đến lúc mở mắt dậy, Hiểu Nhi cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhàng hơn nhiều, dường như sức lực đã được rót vào trong cơ thể mình, không mềm yếu, mềm nhũn như bông nữa.
Cô ngồi dậy, đi đánh răng rửa miệng, hoạt động đơn giản một chút. Hiểu Nhi vừa đi ra, Phùng Dịch Phong vừa vặn cầm điện thoại bước vào, thấy cô xuống giường, lông mày anh nhíu lại: “Sao không gọi anh?” Mới đi gọi một cuộc điện thoại thôi mà cô cũng bày trò cho được?
Phùng Dịch Phong đi đến ôm cô, đưa cô về giường bệnh.
Rồi ngồi xuống, Hiểu Nhi kéo mền đắp cho mình, đẩy tay anh ra: “Em tự làm được rồi!”
Những việc đủ sức làm, cô không muốn làm phiền người khác, nhất là anh!
Mặc dù nói chỉ mới có hai ngày trôi qua thôi nhưng cô ốm đi rõ rệt, bây giờ tóc tai bù xù. Vì bị bệnh mà gương mặt hơi nhợt nhạt, vốn dĩ gương mặt trái xoan của cô to bằng lòng bàn tay, bây giờ sắp bị đôi mắt to tròn, đen lay láy ấy chiếm hết, trông cô càng nhu mì, đáng yêu làm lòng anh xao động!
Phùng Dịch Phong nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hơi hóp lại của cô, rồi chậm rãi đỡ gáy cô, ôm cô vào lòng mình, cánh tay đan lại, thật chặt, có cảm giác như mình đã có được một món bảo bối, mất đi rồi lấy lại được vậy.
Cô bị anh ôm đến ngạt thở, Hiểu Nhi lại cảm thấy không vui, cô vừa đẩy anh ra vừa giãy giụa, còn với tay lấy cái gối, ôm trước ngực mình.
Thấy cô có sức kiếm chuyện với mình, Phùng Dịch Phong vừa vui mừng vừa thấy cạn lời: “Sao đấy? Vẫn còn giận anh à?”
Vừa mới lấy lại một chút sức lực, đã bắt đầu rạch ranh giới với anh rồi ư?
“Hừ!”
Hiểu Nhi bĩu môi, đúng là cô cảm thấy hơi bực bội, nhất là mỗi lúc nhớ đến câu “sẽ đuổi mẹ em ra đường” của anh, cô bèn khó chịu.
Phùng Dịch Phong ngồi xích về trước một chút, dịu dàng vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, rồi nói: “Cho dù là ai đúng ai sai, cũng cứ lật sang trang mới đi, được không em?”
“Không!”
Hiểu Nhi bực bội đáp lại, Hiểu Nhi méo miệng vì đau, khí thế cũng yếu đi: “Em lỗ quá.”
Rõ ràng cô không làm gì sai cả, là lỗi của anh kia mà! Còn chọc cô tức đễn nỗi nhập viện, tự dưng làm cô chịu khổ!
Chưa bao giờ anh nhìn thấy cô đấu khẩu với mình mà lại vui như bây giờ, Phùng Dịch Phong vuốt ve mái tóc của cô, anh cúi đầu, hôn phớt lên khóe miệng của cô.
“Anh không có lừa em! Anh sẽ không tùy tiện qua lại với những người phụ nữ khác, muốn anh chứng minh cho em xem không?”
Thực chất, đây chỉ là một trong những nguyên nhân làm cô cảm thấy khó chịu mà thôi, nghe anh nói như vậy, trong lòng Hiểu Nhi vẫn hơi vui vui.
“Ừ thì…chứng minh thế nào?
Lại bắt nhân viên phục vụ đến à? Anh ấy bắt hết nhân viên phục vụ trên toàn thế giới đến thì có ích lợi gì, chẳng phải đều nói thay cho cái miệng của anh hay sao?
Anh nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô, Phùng Dịch Phong đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn tay cô, rồi kéo xuống nơi nào đó.
Lòng bàn tay nóng bừng, Hiểu Nhi rút tay về, gương mặt đỏ bừng như muốn trào máu: “Anh…anh, đồ lưu manh!”
Rồi sau đó, Phùng Dịch Phong ôm cô vào trong lòng mình, vầng trán anh kề sát trán cô, giọng nói khàn khàn và rất đỗi quyến rũ: “Nó đã tịch mịch quá lâu rồi! Tiếc thật, bây giờ cơ thể em không cho phép, chứ bằng không….”