Mục lục
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ CHƯƠNG 135: CHO CÔ LEO CÂY
Nghê Hồng vuốt ve cái áo tắm dài, vô cùng khó xử:
“Anh… Anh Phong, em không biết! Em đang xem kịch bản diễn tập thử, nam chính là một thanh niên đẹp trai giỏi giang trong lĩnh vực tài chính, em liền tưởng tượng đó là anh, luyện tập kiểu này thì dễ có cảm giác hơn…”
Đều là do Phùng Hương Hương, đột nhiên gọi điện thoại kêu ca với cô, hai người nói chuyện điện thoại một lúc, cô ta lập tức hỏi cô có phải nên thử thăm dò người trong mộng trước hay không, còn nói ra một kế hoạch ngu ngốc hỏi cô cảm thấy thế nào nữa? Không biết sao cô cũng đột nhiên muốn làm như thế, định dùng cái kế hoạch y hệt để thử lòng anh xem, ít nhất có thể xác định được thái độ của anh, mới có thể tính toán đến chuyện phát triển sau này được!
“Mèo con kia không biết bị gì kích thích, cứ luôn quậy phá, anh xem nó phá hư biết bao nhiêu đồ của em kìa, còn quăng hư cả điện thoại của em nữa, làm trầy cái máy quay đĩa em sưu tầm được… Em cũng không biết gọi điện thoại cho anh thế nào nữa?”
Thấy một mớ lộn xộn trên đất, bên kia còn có vài miếng giấy vụn rơi khắp nơi, kịch bản đã đóng cuốn xong cũng rớt ở một bên, Phùng Dịch Phong đương nhiên cũng không tin, nhưng mà nếu như cô ta đã nói như vậy, anh cũng chỉ đành thuận theo cái cớ này mà nói tiếp thôi:

“Không có việc gì thì tốt rồi! Dọn dẹp đi, rồi nghỉ ngơi sớm một chút!”
Phùng Dịch Phong vừa mới quay đầu đi, Nghê Hồng lập tức bước lên kéo anh lại: “Anh Phong…”
“Nếu đã đến thì ngồi lại chút đi, uống xong ly nước rồi đi!”


Phùng Dịch Phong đẩy tay cô ta ra, mặt mày lạnh lùng nói: “Trễ quá rồi!”
Nghê Hồng lấy hết can đảm bước lên ôm chặt anh:
“Anh Phong, anh chịu đến đây, là vì lo lắng cho em, quan tâm em đúng không? Anh Phong, anh còn chưa hiểu lòng em sao? Em không muốn làm em gái của anh, cũng không muốn vì mối quan hệ của chị họ mà chỉ có thể làm em gái của anh! Anh Phong, tối nay anh ở lại đây có được không?”
Phùng Dịch Phong nhíu chặt mày, ánh mắt khi cúi xuống nhìn Nghê Hồng đã có nổi lên gió bão: “Nghê Hồng, chẳng lẽ em không nhìn thấy mắt của anh đã thay đổi sao?”
Nghê Hồng bị sự lạnh lẽo của anh dọa sợ, không tự chủ được mà buông lỏng tay ra:
“Em không để ý!”
Cô đương nhiên nhìn thấy! Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì chứ? Chuyện này chỉ nói lên anh đã từng ngủ với một cô gái sạch sẽ mà thôi! Cô cũng không để bụng chuyện chung chồng với người khác! Cô cũng sạch sẽ, cô cũng rất tự tin với cơ thể của mình, cô không sợ thua! Cũng sẽ không thua!
“Anh để ý! Nếu như em không phải là em họ của Lâm Khiết, không phải là người mà anh coi như ‘em gái’, anh sẽ không bao giờ nhìn em dù chỉ một lần! Anh không thích phụ nữ, đặc biệt là loại tự mình đưa đến cửa! Em là thiên nga cao quý, đừng làm bản thân trở nên rẻ mạt!”
Phùng Dịch Phong nói không chút lưu tình, Nghê Hồng chưa bao giờ bị người khác từ chối thẳng thừng như thế, lập tức đỏ mắt, lệ nóng vòng quanh:
“Cho nên là, anh thừa nhận rằng anh thích chị họ Lâm Khiết của em sao? Vậy em thì sao? Em thì có cái gì khác chứ? Vì sao chị ấy lại được? Không lẽ… chị ấy chính là người phụ nữ làm mắt của anh đổi màu sao?”
Cũng bởi vì cô ấy may mắn đến trước giành được cơ hội nên sẽ khác với những người khác sao?
Cái gì mà không thích phụ nữ, rõ ràng anh còn từng hôn một cô gái khác ngay giữa đường phố mà! Thật ra cô vẫn chưa hiểu được ý mà anh muốn nói.
Người phụ nữ anh thích, anh sẽ chủ động!
“Lâm Khiết không giống! Em lại càng không giống! Đừng lãng phí thời gian với anh! Nghê Hồng, anh cũng sẽ không đối xử nhẹ nhàng với phụ nữ đâu! Nếu như em vẫn còn muốn làm em gái của anh, lần sau về, anh vẫn sẽ mời em đi ăn! Nếu không thì…”
Phùng Dịch Phong nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa rồi xoay người rời đi, bước chân lại có vẻ cô đơn hơn: “Nhớ khóa cửa cẩn thận!”
Khởi động xe, lái đi được một đoạn đường rồi, Phùng Dịch Phong ngừng xe lại, lấy một điếu thuốc, bật lửa, làn khói màu trắng lượn lờ, mơ hồ biến thành hình một gương mặt tươi cười vô cùng xinh đẹp:
“Lâm Khiết!”
Nhắm mắt lại, hình ảnh mơ hồ kia càng thêm rõ ràng hơn, vui vẻ cười lớn hay tức giận mắng chửi, gương mặt vô cùng xinh đẹp kia đã bị thay thế hoàn toàn, Phùng Dịch Phong nhanh chóng mở mắt ra, dụi tắt đầu thuốc lá:
“Không xong! Hiểu Nhi…”
Khởi động xe, anh lại dẫm mạnh chân ga lần nữa.
Lúc này, trong căn phòng số bảy, Hiểu Nhi đang híp mắt lại, ánh mắt trống rỗng, một lúc lâu sau cũng chưa biết là cô đang suy nghĩ cái gì.
Mãi đến khi cánh tay chống trán cô mỏi nhừ, cô mới nhìn đồng hồ: mười giờ rưỡi? Nếu là những khách sạn bình thường khác đã sớm đến giờ đóng cửa rồi!
Cô biết, anh sẽ không quay về nữa!
Cô nở một nụ cười châm chọc, bản thân cô lại cứ ngồi đây đến đêm khuya trà lạnh, cô cũng hết nói nổi bản thân mình luôn rồi, trong đầu lại hiện lên cảnh bị Trương Việt Khánh vứt bỏ ở lễ cưới.
Đã từng, cô cũng có trực giác là như thế, nhưng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng đứng đợi ở nơi tổ chức hôn lễ suốt một ngày.
Cái loại cảm giác hy vọng dạt dào rồi đột nhiên tan vỡ đánh sâu vào làm cho trái tim đầy tổn thương của cô vỡ thành mảnh vụn.
Cô từng nói, đời này kiếp này, sẽ không để bản thân bị vứt bỏ lần thứ hai!
Cô siết chặt tay lại, điều chỉnh hô hấp, Hiểu Nhi bình tĩnh giơ tay lên: “Phục vụ, tính tiền…”
Vừa mới lấy ví tiền ra, câu nói của nhân viên phục vụ đã làm cô muốn chửi ầm lên: “Bao nhiêu?”
“Thưa cô, hóa đơn hôm nay của cô là hai mươi sáu triệu bốn trăm ạ!”
Mẹ bà nói! Ăn một bữa cơm, vậy mà ăn hết gần nửa tháng tiền lương của cô sao? Phùng Dịch Phong, cái tên lừa gạt này! Tên khốn nạn đáng ghét! Hiểu Nhi thầm rủa anh từ đầu đến chân một lần rồi mới hỏi:
“Có thể ghi nợ không?”
Phục vụ cúi đầu hơi khó xử nói: “Cậu Phong có thể được…”
Ý chính là, cô thì không được!
Lại mắng tên nào đó từ đầu đến chân thêm một lần, Hiểu Nhi lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho nhân viên.
Lúc ra khỏi nhà hàng, cô sắp bị tức điên rồi: Tên chết tiệt kia! Dẫn cô tới cái nơi xa thế này? Rồi lại cho cô leo cây? Cô còn phải tự bắt xe về nữa!
Nghĩ đến việc phải tốn thêm mấy trăm ngàn nữa, Hiểu Nhi chỉ cảm thấy bữa cơm này làm cô muốn bốc hỏa, ruột gan phèo phổi đau đớn muốn chết.
Mở cửa xe taxi ra, cô ngồi vào, cũng chưa phát hiện ra di động trong túi cô vẫn luôn nhấp nhát sáng.
“Thuê bao quý khách hiện đang bận hoặc không bắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, Sorry…”
Mãi vẫn không gọi điện thoại được, Phùng Dịch Phong cũng lo lắng muốn chết, cũng không biết cô đã về nhà chưa nữa, anh chỉ đành chạy đến khách sạn số 7 một chuyến.
Đi đến phòng bao, thấy phục vụ đã mở cửa sổ, đang dọn dẹp bên trong, anh cũng không dừng bước, lập tức quay người chạy nhanh ra ngoài, cùng lúc đó, anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại, vẫn không có ai nghe máy.
Trong mơ hồ, Phùng Dịch Phong biết được, lần này anh đúng thật là hết đường chối cãi rồi.
Nếu như Nghê Hồng thật sự có chuyện thì anh còn dễ nói, nhưng mà rõ ràng đó chỉ là một trò đùa! Nếu nói ra thì ngay cả anh cũng không tin rằng giữa hai người họ không có gì.
Leo lên xe, anh điên cuồng giẫm chân ga, chạy về nhà.
Chạy tới chạy lui như thế, đến khi anh về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm rồi, chỉ thấy trên giường có một người đang nằm.
Anh bước đến gần, nhìn cô gái ngây thơ đang ngủ kia một lúc lâu, khẽ vuốt tóc cô, anh cúi đầu, áy náy hôn lên trán cô, rồi sau đó mới rón rén lấy áo ngủ, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy khe khẽ truyền đến, Hiểu Nhi từ từ mở mắt ra, bàn tay nắm chặt lấy ga giường phía dưới, rồi lại từ từ nhắm mắt lại lần nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK