Mục lục
Chàng rể siêu cấp (Hàn Tam Thiên) – Bản dịch chuẩn (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hạ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như là mũi tên, một phát nhập hồn. 

Chỉ nghe tang thi kêu gào, chỉ thấy tang thi không ngừng đổ xuống, không ai có thể ngăn cản. 

Mà lúc này ở lầu hai, đám người Mặc Dương đã bị rất nhiều tang thi vây quanh, từng cái còng lưng mở miệng to ra như chậu máu, các loại dịch hư thối từ bên trong miệng chảy ra. 

Mặc Dương nhắm hai mắt, cảm nhận được tang thi đã tới gần, trên tay thậm chí có thể cảm nhận được tang thi đang chạm vào tay mình. 

Những hắn vẫn tâm bình khí hòa. 

Chỉ là chết một lần thôi thì có gì mà tiếc nuối hay không cam lòng? 

"Phanh phanh phanh." 

Gần như vào lúc này, đột nhiên Mặc Dương nghe bên tai truyền đến mấy tiếng trầm đục, trên mặt có thể cảm nhận được một luồng khí áp mạnh mẽ đột nhiên đánh tới. 

"Thất thần làm gì đó?" 

Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang 

lên, khi hắn mở mắt ra thì trước mắt không phải là tang thi, mà là một bóng lưng to lớn cao ngạo. 

Tay cầm ngọc kiếm, thiên hỏa nguyệt luân xanh đỏ xoay tròn. 

Tựa như chiến thần. 

"Tam Thiên?" Cả người Mặc Dương nhất thời kinh ngạc hé miệng. 

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng quay đầu, nhìn hắn cười cười. 

"Để tang thi cắn một cái xem có đau hay không thì sẽ biết có phải đang nằm mơ không." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói, thiên hỏa nguyệt luân đang quấn quanh thân thể trong nháy mắt biến thành hai luồng ánh sáng đánh thẳng vào đám tang thi. 

"Ngươi cho nó cắn đi." Mặc Dương bị Hàn Tam Thiên chọc cười. 

Hàn Tam Thiên quay đầu lại, ngọc kiếm. trong tay quét ngang, tư thái tiêu sái xông 

"Ào ào ào." 

Tang thi hung mãnh trong nháy mắt trông như người bù nhìn, từng cái một không ngừng đổ xuống. 

Khí đen và kim thân trên người Hàn Tam Thiên như là Ma thần đang điên cuồng thu hoạch. 

Ở trong mắt Mặc Dương, bầy tang thi giết mãi không hết đã bị Hàn Tam Thiên liên tục ném lăn mấy chục mét trong khoảnh khắc, mạnh mẽ mở ra một khu vực rộng rãi. 

"Thất thần gì nữa rồi? Chết rồi, ta không có hứng thú với người, đừng ánh mắt mê luyến kia nhìn ta chằm chằm." 

"A." Mặc Dương sững sờ, sau khi phản ứng lại thì vội vàng nâng tấm sắt lên bỏ chạy xuống dưới. 

Người ở phía dưới đang trong bị thương kinh hoàng, còn tưởng rằng đám tang thi kia đã ăn sạch Mặc Dương thì đánh xuống dưới đây, từng người vội vàng cầm vũ khí lên, chuẩn bị chiến đấu. 

Nhưng sau khi khi bọn hắn nhìn thấy người xuống là Mặc Dương thì ai cũng kinh ngạc đến ngây người, sau đó là vui vẻ vô tận. 

"Mặc Dương, là Mặc Dương." 

"Hắn không chết." 

Một đám người nhảy cẫng, hoan hô, giúp đỡ Mặc Dương từ lầu hai leo xuống, toàn bộ lầu một đều vang lên từng trận tiếng cười. 

Giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng thật vui vẻ, nhưng hắn càng vui vẻ thì hắn càng lý trí. 

Hắn đứng dậy lên bậc thang, muốn đắp lại tấm sắt một lần nữa. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK