Lưu Trạch Dương vẫn ngồi trong phòng khách suy nghĩ, tay vẫn đè lại dạ dày còn đang đau đớn. Anh đã uống thuốc rồi, nhưng dường như không có hiệu quả, hiện tại cơn đau vẫn mạnh mẽ như cũ. Anh ngồi trong chốc lát, nhìn thấy người trên lầu không có động tĩnh gì, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cố nén lại cơn đau chạy nhanh lên lầu.
Cửa phòng ngủ bị mạnh mẽ mở ra, Tô Uyển Cầm từ trên ghế đứng bật dậy, sợ hãi nhìn anh. Trong phút chốc như tìm lại được hô hấp, anh thở dốc cho bình tâm lại, rồi kéo cô đi xuống lầu. Trong khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ cô lại tìm đến cái chết suy nghĩ ấy không ngừng lan tràn khiến anh ngay lập tức chạy lên.
Hai người cùng đi xuống lầu, Lưu Trạch Dương có thể cảm nhận được suốt quãng đường đi, bàn tay trong tay anh không ngừng run rẩy. Anh để cô ngồi xuống sofa, còn mình thì đi vào phòng bếp nấu cho cô ít cháo. Thấy bên trong im lặng, Tô Uyển Cầm không nhịn được đứng dậy đi vào phòng bếp. Thấy người bên trong đang loay hoay với nồi cháo, cô đi đến phía sau anh một đoạn, nhẹ giọng nói:
"Anh để đó tôi làm cho..."
Lưu Trạch Dương nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn cô, rồi không nói gì, đi lại kệ lấy một chiếc bát, nhưng mới đi được vài bước đã xây xẩm mặt mày, khom lưng chống tay vào bồn rửa bát, nôn ra rượu loãng cũng tia máu chói mắt.
Tô Uyển Cầm bất giác lùi lại nhìn đến người đàn ông đau đớn trước mặt, ý thức được điều gì vội vàng chạy ra phòng khách gọi xe cấp cứu.
***
Chu Khải Trạch nhận được điện thoại khi còn đang ngái ngủ, khi định hình được nội dung cuộc gọi liền vội vàng bật dậy thay quần áo chạy tới bệnh viện.
Đến nơi, đẩy cửa đi vào thì thấy Lưu Trạch Dương mặt tái nhợt ngồi trên giường bệnh, nhìn chằm chằm Tô Uyển Cầm đang ngồi trên ghế nơi góc phòng. Chu Khải Trạch đến gần, nhìn anh một lượt rồi hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lưu Trạch Dương lắc đầu: "Không sao, viêm dạ dày cấp dẫn đến xuất huyết tiêu hóa. Không nặng lắm, đã xử lý rồi."
Chu Khải Trạch nghe xong nhíu mày. Lưu Trạch Dương không để ý đến biểu cảm của Chu Khải Trạch, trực tiếp chỉ đạo:
"Cậu đưa cô ấy về, kêu dì giúp việc chiếc cố cô ấy, tôi phải nằm viện mấy ngày."
"Tôi..." Tô Uyển Cầm vừa định lên tiếng đã bị anh đánh gãy: "Tôi không hỏi ý kiến của em."
Tô Uyển Cầm im lặng không nói nữa.
"Mẹ tôi đang trên đường tới đây. Chuyện của cô ấy đừng để lộ ra với bà ấy. Cô ấy hiện tại không tiện gặp bà ấy, vẫn là chưa nên gặp mặt."
Anh nằm viện chắc chắn người trong nhà đã biết, với tính tình của mẹ anh hẳn sẽ hỏi về cô, anh vẫn nên không để họ gặp nhau thì tốt hơn. Chu Khải Trạch nhìn thoáng qua Tô Uyển Cầm, rồi gật đầu tỏ ý đã biết.
Tô Uyển Cầm cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi cùng Chu Khải Trạch, lúc ngồi lên xe mới nhẹ nhàng lên tiếng:
"Tôi còn một ít đồ ở nhà của anh ấy, dọn dẹp xong tôi sẽ đi."
Chu Khải Trạch không đáp lời, chỉ nhìn sang cô một chút rồi lại chuyên tâm lái xe.
"Tôi có thể chăm sóc tốt bản thân mình. Anh không phải lo cho tôi, cứ chăm sóc anh ấy đi."
Chỉ cần nghĩ lại chuyện sáng nay cô lại thấy căng thẳng. Cô đã làm phiền anh lâu như vậy rồi, sáng nay còn hại anh phải nhập viện, cô thật sự có lỗi.
"Ngu tiểu thư đừng làm tôi khó xử."
Chu Khải Trạch mắt vẫn nhìn thẳng phía trước đáp lời.
"Lưu tổng còn ở trong bệnh viện, nếu cô muốn để anh ấy yên tâm dưỡng bệnh thì đừng làm những chuyện như thế."
Tô Uyển Cầm nhìn Chu Khải Trạch một hồi lâu rồi chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng:
"Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi."
***
Lưu Trạch Dương nằm viện 5 ngày, xuất viện xong bị Thẩm Ninh cưỡng chế đưa về nhà lớn dưỡng bệnh. Buổi tối, sau khi bắt anh uống hết một bát thuốc bổ, không đợi anh mở miệng bà đã nói trước.
"Không được đi đâu hết, ở đây ngoan ngoãn đợi khỏe lại mới được về. Mấy tháng trước ở cùng Uyển Cầm ngay cả dạ dày cũng không đau, giờ con bé mới đi một tháng đã phải vào viện rồi. Uyển Cầm không ở nhà, không ai chăm sóc cho con, con ở một mình bên đó không mẹ không yên tâm.
Anh đang muốn phản bác thì đã nghe Lưu Lâm nói thêm vào:
"Công việc ba sẽ sắp xếp người xử lý, con yên tâm dưỡng bệnh đi."
Ba mẹ anh đã nói đến như thế thì anh cũng không thể nào cãi lại được. Về phòng, đứng ngoài ban công, mở điện thoại gọi điện cho Chu Khải Trạch, bảo mình vài ngày nữa mới về được bảo hắn gọi thêm Trần Bác Văn đến trò chuyện với cô, cũng hỏi thăm tình hình của cô. Chu Khải Trạch cũng rất tỉ mỉ báo cáo lại. Lưu Trạch Dương chỉ "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nhưng cũng không cúp máy. Khi Chu Khải Trạch đầy nghi hoặc nhìn lại màn hình điện thoại, thì nghe thấy giọng nói của anh.
"Cô ấy..."
Nhưng lời chưa nói hết đã chuyển thành.
"Được rồi, tôi cúp máy đây."
Đã nhiều ngày trôi qua mà cô vẫn không hề hỏi đến anh. Số điện thoại của anh, cô biết. Ngay cả đám bạn của anh cũng đã gọi đến cười nhạo một trận, đối tác cũng đã gọi đến hỏi thăm một lượt, mà cô một câu hỏi thăm cũng không có. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại gọi vào số máy của nhà nhưng chuông reo mãi mà không có ai nhấc máy. Anh thở dài, tắt máy, không gọi lại nữa.
Sáng hôm sau, Bạch Hân Nghiên gọi điện thoại đến, nói muốn đưa Tô Uyển Cầm ra ngoài, Lưu Trạch Dương ngay lập tức cự tuyệt. Hai người lời qua tiếng lại một lúc lâu, anh mới đồng ý.
Bạch Hân Nghiên mang Tô Uyển Cầm lên xe, Chu Khải Trạch liền lên một chiếc xe khác đi theo phía sau. Nhìn đến đó, Bạch Hân Nghiên có chút bực bội, nhưng nhìn đến cô bé đang nhìn chằm chằm mình liền hạ hỏa không ít.
"Chị đúng là bực thật, nhưng nếu em ngoan ngoãn nghe lời, cứ như lúc trước đối xử với chị, chị sẽ không bực nữa."
Tô Uyển Cầm ngoan ngoãn gật đầu. Mấy ngày nay, hai người thường xuyên trò chuyện, khiến Tô Uyển Cầm mở lòng ra không ít, nhưng lại luôn dè dặt, cẩn trọng, sợ gây phiền phức cho người khác. Bạch Hân Nghiên nhận ra được, nên cũng đang giúp cô thay đổi từ từ.
"Hôm nay em muốn đi đâu?"
"Em muốn đến nghĩa trang thăm bố."
"Em..."
"Chị đừng lo, em không sao đâu. Em muốn nói chuyện với bố. Em đã ổn hơn nhiều rồi."
"Được rồi."
Nói rồi Bạch Hân Nghiên lái xe đưa Tô Uyển Cầm đến nghĩa trang ngoại thành. Giữa đường, Tô Uyển Cầm dừng lại, mua một bó hoa bách hợp, coi như là một món quà cho ngày gặp lại của hai bố con cô.
Đến nơi, Tô Uyển Cầm muốn tự mình đi nhưng Bạch Hân Nghiên từ chối, bảo rằng mình cũng muốn đến gặp mặt bố cô nên muốn đi cùng. Cô hiểu rõ, chị ấy là không yên tâm nên cũng đồng ý. Bạch Hân Nghiên cũng coi như là hiểu rõ cô, đi về phía Chu Khải Trạch, kêu anh ở lại. Hai người nói chuyện với nhau, lúc sau thấy anh ta gật đầu, Bạch Hân Nghiên trở lại cùng cô đi vào nghĩa trang.
Đi dọc con đường vắng lặng, đến bia mộ dưới cây hoa sứ trắng, Tô Uyển Cầm đặt bó hoa xuống, lấy khăn tay từ trong túi áo của mình, lau lớp bụi phủ phía trên. Nhìn đến gương mặt phúc hậu, tươi cười trên tấm bia mộ, cô lại nhớ tới dáng vẻ của mình khi lần trước mình đến đây. Lúc ấy cô vừa cắt tóc, trở lại dáng vẻ đáng quên trước đây, cô bất giác ngây người, chợt hoảng hốt. Lúc ấy, cô dường như lạc vào sương mù nên đến đây tìm ông, như muốn tìm chút ánh sáng. Nghĩ lại, hóa ra đã lâu vậy rồi.
"Bố, con xin lỗi vì đến hôm nay mới đến thăm ba được. Bố không giận con chứ?"
Giọng nói của cô đã có chút nghẹn lại.
"Con biết dáng vẻ hiện tại của con, là thứ bố không muốn thấy nhất. Thực ra con cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại chấp nhận một việc mà chính bản thân con cũng nhận thấy là vô cùng khó khăn khi đối mặt.
Mỗi lần nhìn chính mình trong gương, con sẽ không nhịn được mà hoảng hốt, mà nhớ về khoảng thời gian đó. Mỗi đêm, con đều phải tự trấn an bản thân là mọi chuyện đã qua rồi, thậm chí là dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Mỗi ngày mang theo vẻ mặt tươi cười đối diện với người đó, thật sự rất mệt mỏi. Cho đến khi chuyện đó xảy ra, con triệt để chìm vào bóng tối, con biết, sẽ chẳng có bố kéo con ra khỏi đó nữa, con thật sự rất muốn buông xuôi.
Trong những chuỗi ngày tối tăm đó, lúc con thấy bố trong giấc mơ, con đã nói muốn đi cùng bố, nhưng bố lại mắng con một trận. Bố hỏi tại sao con lại chọn con đường này. Bố đã rất vất vả mới có thể để con sống vui vẻ trở lại mà con lại chọn cách cực đoan một lần nữa kết thúc sinh mệnh của mình. Chắc bố giận con lắm, vì bố không còn xuất hiện trong giấc mơ của con nữa. Con xin lỗi bố.
Bố à, con hứa sau này dù mệt mỏi đến đâu con cũng sẽ tự mình đối mặt, sẽ sống thật tốt, sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc như lời bố nói. Vì nếu con sống tốt, bố ở trên thiên đường cũng có thể an nghỉ, phải không?"
Nói đến lời cuối cùng, cô ngồi thụp xuống ôm mặt khóc. Mà Bạch Hân Nghiên đứng sau cô, cũng không nén nổi nước mắt.
Cửa phòng ngủ bị mạnh mẽ mở ra, Tô Uyển Cầm từ trên ghế đứng bật dậy, sợ hãi nhìn anh. Trong phút chốc như tìm lại được hô hấp, anh thở dốc cho bình tâm lại, rồi kéo cô đi xuống lầu. Trong khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ cô lại tìm đến cái chết suy nghĩ ấy không ngừng lan tràn khiến anh ngay lập tức chạy lên.
Hai người cùng đi xuống lầu, Lưu Trạch Dương có thể cảm nhận được suốt quãng đường đi, bàn tay trong tay anh không ngừng run rẩy. Anh để cô ngồi xuống sofa, còn mình thì đi vào phòng bếp nấu cho cô ít cháo. Thấy bên trong im lặng, Tô Uyển Cầm không nhịn được đứng dậy đi vào phòng bếp. Thấy người bên trong đang loay hoay với nồi cháo, cô đi đến phía sau anh một đoạn, nhẹ giọng nói:
"Anh để đó tôi làm cho..."
Lưu Trạch Dương nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn cô, rồi không nói gì, đi lại kệ lấy một chiếc bát, nhưng mới đi được vài bước đã xây xẩm mặt mày, khom lưng chống tay vào bồn rửa bát, nôn ra rượu loãng cũng tia máu chói mắt.
Tô Uyển Cầm bất giác lùi lại nhìn đến người đàn ông đau đớn trước mặt, ý thức được điều gì vội vàng chạy ra phòng khách gọi xe cấp cứu.
***
Chu Khải Trạch nhận được điện thoại khi còn đang ngái ngủ, khi định hình được nội dung cuộc gọi liền vội vàng bật dậy thay quần áo chạy tới bệnh viện.
Đến nơi, đẩy cửa đi vào thì thấy Lưu Trạch Dương mặt tái nhợt ngồi trên giường bệnh, nhìn chằm chằm Tô Uyển Cầm đang ngồi trên ghế nơi góc phòng. Chu Khải Trạch đến gần, nhìn anh một lượt rồi hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lưu Trạch Dương lắc đầu: "Không sao, viêm dạ dày cấp dẫn đến xuất huyết tiêu hóa. Không nặng lắm, đã xử lý rồi."
Chu Khải Trạch nghe xong nhíu mày. Lưu Trạch Dương không để ý đến biểu cảm của Chu Khải Trạch, trực tiếp chỉ đạo:
"Cậu đưa cô ấy về, kêu dì giúp việc chiếc cố cô ấy, tôi phải nằm viện mấy ngày."
"Tôi..." Tô Uyển Cầm vừa định lên tiếng đã bị anh đánh gãy: "Tôi không hỏi ý kiến của em."
Tô Uyển Cầm im lặng không nói nữa.
"Mẹ tôi đang trên đường tới đây. Chuyện của cô ấy đừng để lộ ra với bà ấy. Cô ấy hiện tại không tiện gặp bà ấy, vẫn là chưa nên gặp mặt."
Anh nằm viện chắc chắn người trong nhà đã biết, với tính tình của mẹ anh hẳn sẽ hỏi về cô, anh vẫn nên không để họ gặp nhau thì tốt hơn. Chu Khải Trạch nhìn thoáng qua Tô Uyển Cầm, rồi gật đầu tỏ ý đã biết.
Tô Uyển Cầm cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi cùng Chu Khải Trạch, lúc ngồi lên xe mới nhẹ nhàng lên tiếng:
"Tôi còn một ít đồ ở nhà của anh ấy, dọn dẹp xong tôi sẽ đi."
Chu Khải Trạch không đáp lời, chỉ nhìn sang cô một chút rồi lại chuyên tâm lái xe.
"Tôi có thể chăm sóc tốt bản thân mình. Anh không phải lo cho tôi, cứ chăm sóc anh ấy đi."
Chỉ cần nghĩ lại chuyện sáng nay cô lại thấy căng thẳng. Cô đã làm phiền anh lâu như vậy rồi, sáng nay còn hại anh phải nhập viện, cô thật sự có lỗi.
"Ngu tiểu thư đừng làm tôi khó xử."
Chu Khải Trạch mắt vẫn nhìn thẳng phía trước đáp lời.
"Lưu tổng còn ở trong bệnh viện, nếu cô muốn để anh ấy yên tâm dưỡng bệnh thì đừng làm những chuyện như thế."
Tô Uyển Cầm nhìn Chu Khải Trạch một hồi lâu rồi chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng:
"Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi."
***
Lưu Trạch Dương nằm viện 5 ngày, xuất viện xong bị Thẩm Ninh cưỡng chế đưa về nhà lớn dưỡng bệnh. Buổi tối, sau khi bắt anh uống hết một bát thuốc bổ, không đợi anh mở miệng bà đã nói trước.
"Không được đi đâu hết, ở đây ngoan ngoãn đợi khỏe lại mới được về. Mấy tháng trước ở cùng Uyển Cầm ngay cả dạ dày cũng không đau, giờ con bé mới đi một tháng đã phải vào viện rồi. Uyển Cầm không ở nhà, không ai chăm sóc cho con, con ở một mình bên đó không mẹ không yên tâm.
Anh đang muốn phản bác thì đã nghe Lưu Lâm nói thêm vào:
"Công việc ba sẽ sắp xếp người xử lý, con yên tâm dưỡng bệnh đi."
Ba mẹ anh đã nói đến như thế thì anh cũng không thể nào cãi lại được. Về phòng, đứng ngoài ban công, mở điện thoại gọi điện cho Chu Khải Trạch, bảo mình vài ngày nữa mới về được bảo hắn gọi thêm Trần Bác Văn đến trò chuyện với cô, cũng hỏi thăm tình hình của cô. Chu Khải Trạch cũng rất tỉ mỉ báo cáo lại. Lưu Trạch Dương chỉ "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nhưng cũng không cúp máy. Khi Chu Khải Trạch đầy nghi hoặc nhìn lại màn hình điện thoại, thì nghe thấy giọng nói của anh.
"Cô ấy..."
Nhưng lời chưa nói hết đã chuyển thành.
"Được rồi, tôi cúp máy đây."
Đã nhiều ngày trôi qua mà cô vẫn không hề hỏi đến anh. Số điện thoại của anh, cô biết. Ngay cả đám bạn của anh cũng đã gọi đến cười nhạo một trận, đối tác cũng đã gọi đến hỏi thăm một lượt, mà cô một câu hỏi thăm cũng không có. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại gọi vào số máy của nhà nhưng chuông reo mãi mà không có ai nhấc máy. Anh thở dài, tắt máy, không gọi lại nữa.
Sáng hôm sau, Bạch Hân Nghiên gọi điện thoại đến, nói muốn đưa Tô Uyển Cầm ra ngoài, Lưu Trạch Dương ngay lập tức cự tuyệt. Hai người lời qua tiếng lại một lúc lâu, anh mới đồng ý.
Bạch Hân Nghiên mang Tô Uyển Cầm lên xe, Chu Khải Trạch liền lên một chiếc xe khác đi theo phía sau. Nhìn đến đó, Bạch Hân Nghiên có chút bực bội, nhưng nhìn đến cô bé đang nhìn chằm chằm mình liền hạ hỏa không ít.
"Chị đúng là bực thật, nhưng nếu em ngoan ngoãn nghe lời, cứ như lúc trước đối xử với chị, chị sẽ không bực nữa."
Tô Uyển Cầm ngoan ngoãn gật đầu. Mấy ngày nay, hai người thường xuyên trò chuyện, khiến Tô Uyển Cầm mở lòng ra không ít, nhưng lại luôn dè dặt, cẩn trọng, sợ gây phiền phức cho người khác. Bạch Hân Nghiên nhận ra được, nên cũng đang giúp cô thay đổi từ từ.
"Hôm nay em muốn đi đâu?"
"Em muốn đến nghĩa trang thăm bố."
"Em..."
"Chị đừng lo, em không sao đâu. Em muốn nói chuyện với bố. Em đã ổn hơn nhiều rồi."
"Được rồi."
Nói rồi Bạch Hân Nghiên lái xe đưa Tô Uyển Cầm đến nghĩa trang ngoại thành. Giữa đường, Tô Uyển Cầm dừng lại, mua một bó hoa bách hợp, coi như là một món quà cho ngày gặp lại của hai bố con cô.
Đến nơi, Tô Uyển Cầm muốn tự mình đi nhưng Bạch Hân Nghiên từ chối, bảo rằng mình cũng muốn đến gặp mặt bố cô nên muốn đi cùng. Cô hiểu rõ, chị ấy là không yên tâm nên cũng đồng ý. Bạch Hân Nghiên cũng coi như là hiểu rõ cô, đi về phía Chu Khải Trạch, kêu anh ở lại. Hai người nói chuyện với nhau, lúc sau thấy anh ta gật đầu, Bạch Hân Nghiên trở lại cùng cô đi vào nghĩa trang.
Đi dọc con đường vắng lặng, đến bia mộ dưới cây hoa sứ trắng, Tô Uyển Cầm đặt bó hoa xuống, lấy khăn tay từ trong túi áo của mình, lau lớp bụi phủ phía trên. Nhìn đến gương mặt phúc hậu, tươi cười trên tấm bia mộ, cô lại nhớ tới dáng vẻ của mình khi lần trước mình đến đây. Lúc ấy cô vừa cắt tóc, trở lại dáng vẻ đáng quên trước đây, cô bất giác ngây người, chợt hoảng hốt. Lúc ấy, cô dường như lạc vào sương mù nên đến đây tìm ông, như muốn tìm chút ánh sáng. Nghĩ lại, hóa ra đã lâu vậy rồi.
"Bố, con xin lỗi vì đến hôm nay mới đến thăm ba được. Bố không giận con chứ?"
Giọng nói của cô đã có chút nghẹn lại.
"Con biết dáng vẻ hiện tại của con, là thứ bố không muốn thấy nhất. Thực ra con cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại chấp nhận một việc mà chính bản thân con cũng nhận thấy là vô cùng khó khăn khi đối mặt.
Mỗi lần nhìn chính mình trong gương, con sẽ không nhịn được mà hoảng hốt, mà nhớ về khoảng thời gian đó. Mỗi đêm, con đều phải tự trấn an bản thân là mọi chuyện đã qua rồi, thậm chí là dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Mỗi ngày mang theo vẻ mặt tươi cười đối diện với người đó, thật sự rất mệt mỏi. Cho đến khi chuyện đó xảy ra, con triệt để chìm vào bóng tối, con biết, sẽ chẳng có bố kéo con ra khỏi đó nữa, con thật sự rất muốn buông xuôi.
Trong những chuỗi ngày tối tăm đó, lúc con thấy bố trong giấc mơ, con đã nói muốn đi cùng bố, nhưng bố lại mắng con một trận. Bố hỏi tại sao con lại chọn con đường này. Bố đã rất vất vả mới có thể để con sống vui vẻ trở lại mà con lại chọn cách cực đoan một lần nữa kết thúc sinh mệnh của mình. Chắc bố giận con lắm, vì bố không còn xuất hiện trong giấc mơ của con nữa. Con xin lỗi bố.
Bố à, con hứa sau này dù mệt mỏi đến đâu con cũng sẽ tự mình đối mặt, sẽ sống thật tốt, sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc như lời bố nói. Vì nếu con sống tốt, bố ở trên thiên đường cũng có thể an nghỉ, phải không?"
Nói đến lời cuối cùng, cô ngồi thụp xuống ôm mặt khóc. Mà Bạch Hân Nghiên đứng sau cô, cũng không nén nổi nước mắt.