• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như để khẳng định lời Bạch Hân Nghiên nói, ngày hôm sau cô thực sự bắt đầu không ăn cơm.

Trước đây đến giờ cơm, dù có ăn ít đi nữa, cô cũng sẽ tự động cầm bát của mình lên ăn. Nhưng hôm nay, ngồi vào bàn ăn mà cô lại chỉ hờ hững nhìn vào những món ăn bày biện trước mặt chứ không hề động đũa. Dì giúp việc khuyên nhủ cô vài câu nhưng cô vẫn không hề làm ra phản ứng gì. Dì nhìn sang Lưu Trạch Dương chờ phân phó.

"Dì về trước đi."

Dì giúp việc vẫn có chút chần chừ, nhưng Lưu Trạch Dương như hiểu được bỏ thêm một câu.

"Tôi tự dọn là được rồi. Dì về đi."

Dì gật đầu, thu dọn rồi rời đi.

Chỉ còn 2 người cùng bàn thức ăn nóng hổi trước mặt. Lưu Trạch Dương áp chế tức giận, lạnh mặt nhìn người trước mặt. Không khí trong phòng cũng đã lạnh đi nhưng trong người trước mặt một chút phản ứng cũng không có.



Hai người giằng co hồi lâu nhưng không có kết quả, Lưu Trạch Dương đành rút điện thoại ra gọi đi. Điện thoại kết nối nhưng đầu bên kia không hề lên tiếng. Hơn 1 phút đồng hồ trôi qua, bên kia dường như có chút không kiên nhẫn, muốn cúp điện thoại, lúc này Lưu Trạch Dương mới xoa xoa mi tâm, mệt mỏi nói:

"Cô ấy không ăn cơm."

Bên kia hừ lạnh một tiếng, nhưng không đáp lại.

"Chị có thời gian thì sang nhìn cô ấy một chút."

Người đó tính mở miệng nói gì đó thì Lưu Trạch Dương đã bỏ thêm một câu "Nhớ mang theo thuốc mà chị nói." rồi cúp máy.

Cơm nóng hổi trước mặt từng chút nguội lạnh đi mà hai người vẫn không hề động đũa. Đến khi không nhìn được nữa, Lưu Trạch Dương đứng dậy, đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, quay ghế để cô ngồi đối diện mình. Anh múc một muỗng cháo rồi đưa đến bên miệng cô, gằn từng chữ một "Há miệng". Người trước mặt chớp mắt rồi nhìn anh, nhưng một chút tiêu cự cũng không có, cũng không làm ra thêm phản ứng nào. Anh cố gắng hít sâu, âm thanh cũng có chút dịu đi. "Ngoan, há miệng."

Phải lặp lại đến lần thứ ba, người trước mặt mới hợp tác, há miệng ngậm lấy muỗng cháo. Nhìn cô nuốt xuống muống cháo trong miệng, lòng anh có chút nhẹ nhõm khó tả.

Từ nhỏ đến lớn anh đều là người mà người khác cung phụng, cưng chiều. Chỉ một vết thương nhỏ hay một cái nhíu mày đều khiến cho người khác lo lắng, sợ hãi. Anh chưa từng chiếu cố người khác, huống gì là đút cơm cho người ta. Nhưng nếu để người quen của hắn nhìn thấy khẳng định rằng họ sẽ bảo người trước mặt này là kẻ giả mạo.

Cô ăn được nửa chén cháo thì dừng lại, anh cũng không ép cô ăn thêm nữa. Anh để cô ngồi một bên, còn bản thân mình thì ăn một chút rồi thu dọn mọi thứ.

***



Hôm nay trời đẹp, nhớ đến hôm qua nhìn thấy mấy chậu hoa cô chăm chút đã héo úa hết cả, anh gọi điện cho Trần Bác Văn đem vài chậu đến trồng thêm.

Cô ngồi tĩnh lặng nơi xích đu nơi hoa viên tràn ngập ánh nắng, xung quanh là hoa cỏ đầy màu sắc, giống như là một pho tượng điêu khắc lạc lõng giữa thế giới đầy sức sống này.

Lưu Trạch Dương vừa làm vừa thỉnh thoảng lại nhìn lại cô, thấy cô vẫn an tĩnh ngồi ở đó mới tiếp tục công việc.

Những chậu hoa được trồng ngay ngắn cũng là lúc Chu Khải Trạch đi đến kèm theo một tập tài liệu.

"Đã tra được gì chưa?" Lưu Trạch Dương vừa rửa tay vừa hỏi.

"Những gì tra được đều ở đây. Đúng như anh nghi ngờ, chuyện hôm đó là do Lâm gia động tay động chân."

Lưu Trạch Dương nhận lấy tập tài liệu, đọc qua một chút rồi cười lạnh.

"Tay của Lâm gia cũng vươn dài quá rồi. Đến lúc nên tỉa bớt rồi."

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xử lý."

"Ừ. Buổi đấu giá cuối tuần ở An Trấn cậu đến nhìn một chút. Nếu có món đồ nào có giá trị thì mua về."

"Tôi đã cho người đến đó thăm dò rồi, sáng ngày kia tôi sẽ đến đó. Tối mai có buổi tiệc rượu ở Vương gia, anh xem..."

"Không đi."

Lưu Trạch Dương không nhiều lời liền cự tuyệt.

"Đã biết."

Chu Khải Trạch hơi nhướng mày nhìn lên nhưng ngay lập tức đã khôi phục chuyên nghiệp đáp lại một câu như vậy. Từ khi Tô Uyển Cầm gặp chuyện, cơ hồ là chỉ có việc cấp bách, Lưu Trạch Dương mới rời đi, thời gian còn lại đều ở cạnh cô. Ngoại trừ Hứa Cảnh Nghi cùng Bạch Hân Nghiên, còn lại Lưu Trạch Dương đều không hề liên lạc, ngay cả Trần Bác Văn, cũng chỉ là khi có chuyện muốn nhờ anh mới gọi điện cho cậu ta. Mà nhờ xong cũng đuổi người, không hề có ý muốn cho cậu ở lại.

Có một vài người bạn của Lưu tổng không tìm được người cũng đã điện thoại cho hắn, nhưng hắn vẫn vô cùng chuyên nghiệp mà không hé răng.

Chu Khải Trạch báo cáo thêm một chút tình hình công ty rồi rời đi. Lúc đi ngang qua Tô Uyển Cầm, mắt dừng lại trên người cô có vài phần thương tiếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK