• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hân Nghiên cùng Hứa Cảnh Nghi đến đúng lúc Lưu Trạch Dương đang đút cơm cho Tô Uyển Cầm. Bạch Hân Nghiên nhìn đến không có biểu hiện gì nhưng mà Hứa Cảnh Nghi tròng mắt đã sắp rớt ra ngoài rồi. Ai có thể ngờ được Lưu tổng cao cao tại thượng lại có thể kiên nhẫn đút cơm cho người khác chứ.

"Hai ngày nay là cậu đút cho con bé?" Bạch Hân Nghiên nhìn đến Tô Uyển Cầm vẫn yên lặng trước mặt, lại nhìn đến dì giúp việc bận rộn trong bếp, nhướng mày hỏi.

"Ừ." Lưu Trạch Dương thoải mái thừa nhận.

Mà ánh mắt Hứa Cảnh Nghinhìn đến Lưu Trạch Dương lúc này không khác gì đang nhìn người ngoài hành tinh.

Bạch Hân Nghiên cũng không nhìn đến Hứa Cảnh Nghi chỉ ngồi xuống ghế đối diện rồi tiếp tục.

"Con bé có thể phản ứng sao?"

"Chỉ cần nói những lệnh đơn giản, cô ấy sẽ phản ứng"

Bạch Hân Nghiên nghe vậy liền với tay lấy một quả nho từ dĩa hoa quả trên bàn đưa đến bên miệng Tô Uyển Cầm rồi nói.

"Uyển Cầm, há miệng."



Tô Uyển Cầm không hề có phản ứng gì, Bạch Hân Nghiên cũng vô cùng nhẫn nại lặp lại mấy lần nhưng Tô Uyển Cầm vẫn không hề có phản ứng. Lưu Trạch Dương ở bên cạnh bất chợt nhíu mày, nghi hoặc vừa rồi cô ăn cơm còn rất nghe lời, sao bây giờ mới qua vài phút đã không phản ứng nữa rồi.

Bạch Hân Nghiên như nghĩ đến cái gì, đưa quả nho cho Lưu Trạch Dương.

"Cậu thử xem."

Lưu Trạch Dương tiếp nhận rồi dùng ngữ khí thường lệ nhẹ giọng nói.

"Ngoan, há miệng."

Tô Uyển Cầm hé miệng cắn lấy. Bạch Hân Nghiên thấy vậy thở dài một hơi, lắc đầu cười chế giễu.

"Thật là châm chọc mà. Con bé vậy mà chỉ có phản ứng với giọng nói của cậu."

Lưu Trạch Dương ngây người, rũ mắt xuống im lặng không nói.

"Vậy thì tốt rồi, tôi cũng không cần phải đưa con bé đi nữa."

Nghe câu này, Lưu Trạch Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt híp lại, lạnh giọng hỏi.

"Đem cô ấy đi? Tôi có đồng ý sao?"

Bạch Hân Nghiên cũng lạnh giọng đáp.

"Cậu đương nhiên sẽ không để con bé rời đi rồi. Vì hiện tại trò thương hại đồng tình của cậu còn chơi chưa chán mà thôi. Con bé hiện tại cần sự quan tâm, nếu cậu thật sự trị liệu một nửa rồi mệt mỏi rồi dừng lại thì con bé chỉ có chờ chết. Càng huống hồ cậu không chịu hợp tác với bác sĩ chủ trị là tôi đây nên việc gì tôi phải để con bé ở lại với cậu. Vốn dĩ tôi muốn đưa con bé ra ngoài chữa trị, nhưng bây giờ con bé chỉ phản ứng với cậu, tôi muốn đưa đi cũng không được. Cậu có thể sẽ giúp con bé hồi phục nhanh hơn, nếu tôi cưỡng chế đưa đi thì sẽ lại càng phản tác dụng."

"Tôi tuyệt đối sẽ không."



Bạch Hân Nghiên nhìn Lưu Trạch Dương một cái, cũng không nói gì khác chỉ đưa thuốc ra rồi chỉ dẫn cho hắn phối hợp với thuốc đang sử dụng như thế nào, rồi cần chú ý những gì. Hắn im lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng sẽ hỏi những chỗ chưa hiểu. Xong việc, Bạch Hân Nghiên cùng Hứa Cảnh Nghi rời đi, trước khi đi còn để lại một câu.

"Hi vọng cậu sẽ giữ lời."

***

Trần Bác Văn đến nhà lúc đó đã là giữa trưa, nhìn thấy Lưu Trạch Dương đang đút cơm cho Tô Uyển Cầm.

"Nếu chưa ăn cơm thì ngồi xuống ăn đi."

Trần Bác Văn cũng không khách khí mà ngồi xuống.

Tô Uyển Cầm có vẻ như đã ăn no, bộ dáng không quá nguyện ý há miệng. Lưu Trạch Dương bưng bát canh, không nhanh không chậm nhẹ nhàng khuyên bảo Tô Uyển Cầm há miệng. Cuối cùng cô cũng nhếch miệng lên uống hết bát canh. Cô giúp việc thở phào: "Hôm nay uống nhiều hơn một bát canh hơn so với hôm qua rồi."

Lưu Trạch Dương cũng treo lên ý cười nhàn nhạt, lau miệng cho cô rồi nghiêng người qua hôn lên khóe miệng cô. Trần Bác Văn bị dọa sợ rồi. Mới có mấy hôm không gặp mà thái độ của Lưu Trạch Dương đối với Tô Uyển Cầm đã tiến triển đến vậy rồi. Nhưng hắn cũng là người biết điều, chăm chú ăn cơm của mình mà không nhiều lời hỏi đến.

Ăn xong, cô giúp việc thu dọn bát đũa rồi bưng lên chút hoa quả. Trần Bác Văn lấy một miếng táo bỏ vào miệng rồi hỏi.

"Dì Vương đâu, sao bữa giờ em không thấy dì ấy?"

"Con dâu dì ấy sinh con, dì ấy phải về chăm sóc, tạm thời không lên được."

"Ồ. Hôm nay anh gọi em đến là..."

"Tôi phải về nhà lớn một chuyến, buổi tối ăn cơm xong mới về được, cậu giúp tôi để ý cô ấy một chút."

Thẩm Ninh hôm qua gọi điện đến bảo không thấy Tô Uyển Cầm đến tìm bà nói chuyện, hắn phải nói dối là cô đi công tác mới có thể qua mặt được bà. Nhưng kì kèo mãi, bà vẫn muốn gọi điện cho cô. Mà hắn, vì để trấn an bà mà hôm nay phải về nhà lớn bồi bà.

Tô Uyển Cầm mấy ngày này đã có chuyển biến tốt, dù không phải là Lưu Trạch Dương nhưng nếu những câu lệnh đơn giản thì người khác nói cô cũng sẽ có phản ứng.

"Em sẽ chú ý tới cô ấy."

"Buổi tối tôi sẽ về sớm, có gì thì gọi điện cho tôi."

Nói xong liền đứng dậy dắt tay Tô Uyển Cầm lên lầu.

"Tôi đem cô ấy đi nghỉ trưa. Lát nữa tầm 3h cậu gọi cô ấy dậy, đưa cô ấy ra hoa viên ngồi một chút. Cơm nước sẽ có dì giúp việc."

"Em hiểu rồi."

Trần Bác Văn đáp lại rồi vùi mình vào ghế sofa không biết suy nghĩ gì. Một lát sau, Lưu Trạch Dương đi xuống, quần áo trên người đã thay mới, nhìn có chút sắc bén.

"Cô ấy ngủ rồi, cậu lên nhìn cô ấy. Đừng để xảy ra chuyện gì."

Trần Bác Văn gật đầu đáp ứng rồi đi lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK