Bước vào nhà vệ sinh, giặt một chiếc khăn ấm rồi lau khuôn mặt lèm nhèm nước mắt của cô rồi đắp chăn cho cô xong, anh đi xuống nhà, bảo với dì giúp việc dạy cho anh nấu cháo. Dì giúp việc có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến sự chăm sóc của anh dành cho cô mấy ngày này, cũng liền hiểu rõ.
Theo chỉ dạy của bà ấy, anh chọn nấu món cháo thịt nạc đơn giản. Bỏ gạo vào đun, băm nhỏ thịt nạc, mỗi việc đều hết sức chăm chú. Dì giúp việc thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở hắn, trong khi vẫn tất bật làm cơm chiều. Đến khi gạo nhừ, bỏ thêm thịt nạc vào, nêm nếm chút muối cho vừa ăn là được. Nhưng lúc này, dì ấy đang dở món xào trên bếp nên không chú ý đến anh, chỉ dặn anh nêm thêm chút muối. Đến khi ngoảnh lại, đã thấy anh đang cầm trên tay một muỗng muối đầy, muốn cản lại thì đã không kịp chỉ có thể gọi một tiếng "Cậu chủ...".
Lưu Trạch Dương nghi ngờ nhìn sang bà ấy, bà ấy cười cười "Cậu cho nhiều quá rồi." Anh nhíu mày một chút, lấy muỗng múc một chút cháo nếm thử. Vị mặn chát trong miệng truyền đến khiến đầu mày anh càng nhăn chặt hơn, sau đó bình tĩnh đồ nồi cháo đi, chuyên tâm nấu một nồi khác. Dì giúp việc lần này không dám lơ là, đứng bên chỉ dạy không rời.
Mà động tác của Lưu Trạch Dương cũng cẩn thận hơn rất nhiều, bà ấy không nhịn được khen ngợi 1 câu: "Cậu chủ thật có lòng, bây giờ không có mấy người con trai chịu xuống bếp."
Anh chăm chú chỉnh lửa, khẽ cười. " Cô ấy thích con trai biết nấu ăn." Bình thường khuôn mặt của Lưu Trạch Dương khá lạnh lùng, lúc này cười lên liền ôn hòa đi rất nhiều. Dì giúp việc sẽ sửng sốt một chút, rồi nghĩ đến người con gái kia không nhịn được thở dài. Bà là được Vương Loan giới thiệu, cũng không rõ ràng chuyện của hai người này, nhưng nhìn đến sự chăm sóc của Lưu Trạch Dương dành cho Tô Uyển Cầm bà cũng không nhịn được có chút đáng tiếc. Nếu như cô Tô khỏe lại thì tốt rồi.
Cháo nấu xong, anh thử hương vị thấy không tồi, liền múc ra một bát nhỏ đặt ở bàn ăn rồi lên lầu gọi cô dậy. Dìu cô xuống phòng ăn, anh cẩn thận đút cho cô từng muỗng cháo một. Hiện tại cô đã tự giác ăn rồi, không cần anh khuyên nhủ nữa.
Sức ăn của cô không lớn, lại sắp đến giờ cơm tối, anh cho cô ăn một nửa chén cháo rồi dừng lại. Bên miệng cô còn dính chút cháo anh không nghĩ gì liền hôn lên. Dì giúp việc từ bên trong bưng canh ra cho Tô Uyển Cầm uống nhìn thấy một màn này liền đỏ mặt lui trở về.
Lưu Trạch Dương cùng Tô Uyển Cầm càng ngày càng thân mật, anh cũng không tránh người khác nên dì giúp việc đã bắt gặp một vài lần. Ban đầu còn có chút luống cuống, nhìn nhiều sẽ quen nhưng cũng không khỏi ngượng ngùng.
Tối đến, lúc anh đang lau tóc cho cô thì nhận được điện thoại, là Hứa Cảnh Nghi gọi đến.
"Lâm Ngọc nhờ tôi hẹn cậu ra ngoài, cô ta muốn xin lỗi."
"Lâm Ngọc? Cậu mà cũng liên hệ với cô ta?"
"Cậu cũng biết mẹ tôi và mẹ cô ta có quen biết, cô ta không dám gọi cho cậu nên đánh tiếng với tôi giúp đỡ, mẹ tôi ngồi một bên tôi đâu dám làm trái."
Lưu Trạch Dương không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt. "Không đi."
Hứa Cảnh Nghi còn lải nhải một hồi, Lưu Trạch Dương không kiên nhẫn cúp máy.
***
Mấy ngày này, Lưu Trạch Dương liên tục nhận được điện thoại của Hứa Cảnh Nghi bảo đám anh em bọn họ muốn tụ tập. Từ chối mãi nhưng không được, Lưu Trạch Dương đành đồng ý. Lúc đến nơi đã hơn 8h tối, mọi người không nhiều lời liền bắt đầu uống rượu. Lưu Trạch Dương cũng tự giác phối hợp phạt mấy chén. Hắn là từ công ty đi thẳng đến đây thấy đám người này có lẽ phải rất lâu mới tàn tiệc được liền gọi điện cho dì giúp việc để ý đến cô.
Một đám phú nhị đại tụ tập uống rượu có vẻ rất gây được sự chú ý, vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của nhiều phụ nữ. Tiểu Quỷ nhìn lướt qua một vòng rồi buông lời cợt nhả. "Để tôi xem, đêm nay sẽ bắt được con cá nào."
Mọi người cười lớn rồi tiếp tục uống rượu, ồn ào náo nhiệt. Trời dần về khuya, nhìn thấy đã hơn 10h, Lưu Trạch Dương từ chối những lời mời rượu đứng dậy chào những người khác. "Chầu hôm nay cứ tính cho tôi, các cậu cứ chơi đi."
Tiểu Quỷ đẩy em gái đang ôm ấp trong ngực ra nhìn anh một cách quái dị. "Giờ mới mấy giờ mà cậu đã đòi đi?" Mọi người cũng ồn ào đứng lên.
Hứa Cảnh Nghi ẩn ý vứt ra một câu: "Thả cậu ta đi, người ta còn có mỹ nhân chờ ở nhà, cùng đi với chúng ta một bữa này đã đủ nể mặt rồi."
Mọi người nhao nhao ồn ào nhưng nghĩ đến tin tức bát quái nghe được liền đồng thanh.
"Đừng nói với tôi tin tức cậu ta dẫn theo người đẹp kia đến mấy cái bữa tiệc kia là thật đấy?"
"Tôi cũng tưởng là giả, thật sự là có người câu được tâm của Lưu Thiếu rồi?"
Lưu Trạch Dương cũng không phủ nhận, mở miệng đáp.
"Esther."
Đám người lập tức yên tĩnh lại, sau đó bùng nổ, nhao nhao đòi gặp mặt. Chỉ có một vài người ở đây là trầm tư, Esther này, hình như là người của The Moon.
Lưu Trạch Dương nói xong liền rời đi. Về đến nhà, Tô Uyển Cầm đã đúng giờ đi ngủ, dì giúp việc ngồi một bên theo dõi cô. Anh đi qua nhìn cô một chút, dì giúp việc tự giác thuật lại ngày hôm nay của cô cho anh. Nghe xong, cảm thấy không có vấn đề gì liền gật đầu cho dì giúp việc rời đi. Anh tắm rửa qua một chút rồi lên giường, ôm cô vào lòng.
Đến nửa đêm, Lưu Trạch Dương bị cơn đau dạ dày làm tỉnh lại. Tối nay không ăn gì, lại kèm theo việc uống rượu bây giờ dạ dày có chút khó chịu. Dạo này ở cùng với cô, anh sinh hoạt rất quy luật nên chưa từng tái phát, nên cũng có chút lơ là. Mới đầu, anh đè tay lên bụng cho đỡ đau nhưng dường như không có kết quả, dạ dày càng ngày càng quặn thắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. Anh rút tay kê đầu cô ra, chống tay ngồi dậy, mở đèn đầu giường muốn đứng dậy đi lấy thuốc nhưng cơn đau có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng, khiến anh không còn chút sức lực nào.
Người bên cạnh đã tỉnh từ lúc nào, mở to mắt nhìn anh. Ánh mắt cậu có thứ gì đó đang chuyển động, không còn trống rỗng như trước. Tình cảnh trước mắt có chút quen thuộc. 3 tháng ở cùng nhau, không ít lần Lưu Trạch Dương bị đau dạ dày, mà mỗi lần đều là Tô Uyển Cầm xoa bóp cho anh, làm cho anh những món ăn tốt cho dạ dày, cũng dặn anh uống thuốc đều đặn. Giờ nghĩ lại, luôn luôn là cô chăm sóc cho anh, còn anh chưa bao giờ chăm sóc cô dù chỉ một chút.
Tô Uyển Cầm nhìn anh, bức tường mà cô dựng nên dường như có vết nứt, từ từ lan rộng ra, cảm giác như thế giới bên ngoài từng chút một xâm nhập vào ý thức cô, biểu tình trên mặt có chút biến hóa, tại thời điểm Lưu Trạch Dương còn vì đau mà không chú ý tới, liền tự mình xuống giường.
Lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, Lưu Trạch Dương bị đau dạ dày, cần phải uống thuốc, cô cũng không biết mình làm gì, chỉ theo bản năng đi tới phía trước.
Cô cứ ngơ ngác đi đến cửa, phía sau vang lên tiếng nói khàn khàn "Tô Uyển Cầm". Cả người cô như bị ấn nút tạm dừng, một lát sau mới xoay người nhìn thấy Lưu Trạch Dương đang chống tay lên tường, tay còn lại vẫn đang ấn dạ dày, nhìn cô chằm chằm.
Bức tường kia hoàn toàn sụp đổ, từng đoạn ký ức ngắt quãng ập vào đầu cô, bóng tối bị xé rách, đem toàn bộ vết thương của cô phơi bày dưới ánh sáng.
Ánh mắt cô đảo quanh bốn phía, rồi dừng lại nơi khuôn mặt đang nhíu chặt của anh, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ "Mình đang làm cái gì?"
Lưu Trạch Dương đưa tay ra, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, có chút kích động lùi về sau, thời gian dài không nói chuyện khiến cô mở miệng có chút khó khăn.
"Đừng đụng vào tôi..."
Tay Lưu Trạch Dương dừng lại giữa không trung, nhìn cô chằm chằm. Còn cô lúc này, lùi về góc tường, hai tay ôm gối, giọng nói có chút run run:
"Đừng đụng vào tôi..."
Anh muốn tiến đến ôm cô vào lòng an ủi, nhưng nhìn cô sợ hãi như vậy lại không đành lòng, một bước cũng không bước tới. Anh với tay đến tủ đầu giường, gọi điện thoại cho Bạch Hân Nghiên. Chỉ một câu "Cô ấy tỉnh rồi." liền cúp máy, nhìn cô không chớp mắt. Hai người cứ giằng co như vậy cho đến khi Bạch Hân Nghiên đến.
Theo chỉ dạy của bà ấy, anh chọn nấu món cháo thịt nạc đơn giản. Bỏ gạo vào đun, băm nhỏ thịt nạc, mỗi việc đều hết sức chăm chú. Dì giúp việc thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở hắn, trong khi vẫn tất bật làm cơm chiều. Đến khi gạo nhừ, bỏ thêm thịt nạc vào, nêm nếm chút muối cho vừa ăn là được. Nhưng lúc này, dì ấy đang dở món xào trên bếp nên không chú ý đến anh, chỉ dặn anh nêm thêm chút muối. Đến khi ngoảnh lại, đã thấy anh đang cầm trên tay một muỗng muối đầy, muốn cản lại thì đã không kịp chỉ có thể gọi một tiếng "Cậu chủ...".
Lưu Trạch Dương nghi ngờ nhìn sang bà ấy, bà ấy cười cười "Cậu cho nhiều quá rồi." Anh nhíu mày một chút, lấy muỗng múc một chút cháo nếm thử. Vị mặn chát trong miệng truyền đến khiến đầu mày anh càng nhăn chặt hơn, sau đó bình tĩnh đồ nồi cháo đi, chuyên tâm nấu một nồi khác. Dì giúp việc lần này không dám lơ là, đứng bên chỉ dạy không rời.
Mà động tác của Lưu Trạch Dương cũng cẩn thận hơn rất nhiều, bà ấy không nhịn được khen ngợi 1 câu: "Cậu chủ thật có lòng, bây giờ không có mấy người con trai chịu xuống bếp."
Anh chăm chú chỉnh lửa, khẽ cười. " Cô ấy thích con trai biết nấu ăn." Bình thường khuôn mặt của Lưu Trạch Dương khá lạnh lùng, lúc này cười lên liền ôn hòa đi rất nhiều. Dì giúp việc sẽ sửng sốt một chút, rồi nghĩ đến người con gái kia không nhịn được thở dài. Bà là được Vương Loan giới thiệu, cũng không rõ ràng chuyện của hai người này, nhưng nhìn đến sự chăm sóc của Lưu Trạch Dương dành cho Tô Uyển Cầm bà cũng không nhịn được có chút đáng tiếc. Nếu như cô Tô khỏe lại thì tốt rồi.
Cháo nấu xong, anh thử hương vị thấy không tồi, liền múc ra một bát nhỏ đặt ở bàn ăn rồi lên lầu gọi cô dậy. Dìu cô xuống phòng ăn, anh cẩn thận đút cho cô từng muỗng cháo một. Hiện tại cô đã tự giác ăn rồi, không cần anh khuyên nhủ nữa.
Sức ăn của cô không lớn, lại sắp đến giờ cơm tối, anh cho cô ăn một nửa chén cháo rồi dừng lại. Bên miệng cô còn dính chút cháo anh không nghĩ gì liền hôn lên. Dì giúp việc từ bên trong bưng canh ra cho Tô Uyển Cầm uống nhìn thấy một màn này liền đỏ mặt lui trở về.
Lưu Trạch Dương cùng Tô Uyển Cầm càng ngày càng thân mật, anh cũng không tránh người khác nên dì giúp việc đã bắt gặp một vài lần. Ban đầu còn có chút luống cuống, nhìn nhiều sẽ quen nhưng cũng không khỏi ngượng ngùng.
Tối đến, lúc anh đang lau tóc cho cô thì nhận được điện thoại, là Hứa Cảnh Nghi gọi đến.
"Lâm Ngọc nhờ tôi hẹn cậu ra ngoài, cô ta muốn xin lỗi."
"Lâm Ngọc? Cậu mà cũng liên hệ với cô ta?"
"Cậu cũng biết mẹ tôi và mẹ cô ta có quen biết, cô ta không dám gọi cho cậu nên đánh tiếng với tôi giúp đỡ, mẹ tôi ngồi một bên tôi đâu dám làm trái."
Lưu Trạch Dương không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt. "Không đi."
Hứa Cảnh Nghi còn lải nhải một hồi, Lưu Trạch Dương không kiên nhẫn cúp máy.
***
Mấy ngày này, Lưu Trạch Dương liên tục nhận được điện thoại của Hứa Cảnh Nghi bảo đám anh em bọn họ muốn tụ tập. Từ chối mãi nhưng không được, Lưu Trạch Dương đành đồng ý. Lúc đến nơi đã hơn 8h tối, mọi người không nhiều lời liền bắt đầu uống rượu. Lưu Trạch Dương cũng tự giác phối hợp phạt mấy chén. Hắn là từ công ty đi thẳng đến đây thấy đám người này có lẽ phải rất lâu mới tàn tiệc được liền gọi điện cho dì giúp việc để ý đến cô.
Một đám phú nhị đại tụ tập uống rượu có vẻ rất gây được sự chú ý, vừa đi vào đã hấp dẫn ánh mắt của nhiều phụ nữ. Tiểu Quỷ nhìn lướt qua một vòng rồi buông lời cợt nhả. "Để tôi xem, đêm nay sẽ bắt được con cá nào."
Mọi người cười lớn rồi tiếp tục uống rượu, ồn ào náo nhiệt. Trời dần về khuya, nhìn thấy đã hơn 10h, Lưu Trạch Dương từ chối những lời mời rượu đứng dậy chào những người khác. "Chầu hôm nay cứ tính cho tôi, các cậu cứ chơi đi."
Tiểu Quỷ đẩy em gái đang ôm ấp trong ngực ra nhìn anh một cách quái dị. "Giờ mới mấy giờ mà cậu đã đòi đi?" Mọi người cũng ồn ào đứng lên.
Hứa Cảnh Nghi ẩn ý vứt ra một câu: "Thả cậu ta đi, người ta còn có mỹ nhân chờ ở nhà, cùng đi với chúng ta một bữa này đã đủ nể mặt rồi."
Mọi người nhao nhao ồn ào nhưng nghĩ đến tin tức bát quái nghe được liền đồng thanh.
"Đừng nói với tôi tin tức cậu ta dẫn theo người đẹp kia đến mấy cái bữa tiệc kia là thật đấy?"
"Tôi cũng tưởng là giả, thật sự là có người câu được tâm của Lưu Thiếu rồi?"
Lưu Trạch Dương cũng không phủ nhận, mở miệng đáp.
"Esther."
Đám người lập tức yên tĩnh lại, sau đó bùng nổ, nhao nhao đòi gặp mặt. Chỉ có một vài người ở đây là trầm tư, Esther này, hình như là người của The Moon.
Lưu Trạch Dương nói xong liền rời đi. Về đến nhà, Tô Uyển Cầm đã đúng giờ đi ngủ, dì giúp việc ngồi một bên theo dõi cô. Anh đi qua nhìn cô một chút, dì giúp việc tự giác thuật lại ngày hôm nay của cô cho anh. Nghe xong, cảm thấy không có vấn đề gì liền gật đầu cho dì giúp việc rời đi. Anh tắm rửa qua một chút rồi lên giường, ôm cô vào lòng.
Đến nửa đêm, Lưu Trạch Dương bị cơn đau dạ dày làm tỉnh lại. Tối nay không ăn gì, lại kèm theo việc uống rượu bây giờ dạ dày có chút khó chịu. Dạo này ở cùng với cô, anh sinh hoạt rất quy luật nên chưa từng tái phát, nên cũng có chút lơ là. Mới đầu, anh đè tay lên bụng cho đỡ đau nhưng dường như không có kết quả, dạ dày càng ngày càng quặn thắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. Anh rút tay kê đầu cô ra, chống tay ngồi dậy, mở đèn đầu giường muốn đứng dậy đi lấy thuốc nhưng cơn đau có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng, khiến anh không còn chút sức lực nào.
Người bên cạnh đã tỉnh từ lúc nào, mở to mắt nhìn anh. Ánh mắt cậu có thứ gì đó đang chuyển động, không còn trống rỗng như trước. Tình cảnh trước mắt có chút quen thuộc. 3 tháng ở cùng nhau, không ít lần Lưu Trạch Dương bị đau dạ dày, mà mỗi lần đều là Tô Uyển Cầm xoa bóp cho anh, làm cho anh những món ăn tốt cho dạ dày, cũng dặn anh uống thuốc đều đặn. Giờ nghĩ lại, luôn luôn là cô chăm sóc cho anh, còn anh chưa bao giờ chăm sóc cô dù chỉ một chút.
Tô Uyển Cầm nhìn anh, bức tường mà cô dựng nên dường như có vết nứt, từ từ lan rộng ra, cảm giác như thế giới bên ngoài từng chút một xâm nhập vào ý thức cô, biểu tình trên mặt có chút biến hóa, tại thời điểm Lưu Trạch Dương còn vì đau mà không chú ý tới, liền tự mình xuống giường.
Lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, Lưu Trạch Dương bị đau dạ dày, cần phải uống thuốc, cô cũng không biết mình làm gì, chỉ theo bản năng đi tới phía trước.
Cô cứ ngơ ngác đi đến cửa, phía sau vang lên tiếng nói khàn khàn "Tô Uyển Cầm". Cả người cô như bị ấn nút tạm dừng, một lát sau mới xoay người nhìn thấy Lưu Trạch Dương đang chống tay lên tường, tay còn lại vẫn đang ấn dạ dày, nhìn cô chằm chằm.
Bức tường kia hoàn toàn sụp đổ, từng đoạn ký ức ngắt quãng ập vào đầu cô, bóng tối bị xé rách, đem toàn bộ vết thương của cô phơi bày dưới ánh sáng.
Ánh mắt cô đảo quanh bốn phía, rồi dừng lại nơi khuôn mặt đang nhíu chặt của anh, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ "Mình đang làm cái gì?"
Lưu Trạch Dương đưa tay ra, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, có chút kích động lùi về sau, thời gian dài không nói chuyện khiến cô mở miệng có chút khó khăn.
"Đừng đụng vào tôi..."
Tay Lưu Trạch Dương dừng lại giữa không trung, nhìn cô chằm chằm. Còn cô lúc này, lùi về góc tường, hai tay ôm gối, giọng nói có chút run run:
"Đừng đụng vào tôi..."
Anh muốn tiến đến ôm cô vào lòng an ủi, nhưng nhìn cô sợ hãi như vậy lại không đành lòng, một bước cũng không bước tới. Anh với tay đến tủ đầu giường, gọi điện thoại cho Bạch Hân Nghiên. Chỉ một câu "Cô ấy tỉnh rồi." liền cúp máy, nhìn cô không chớp mắt. Hai người cứ giằng co như vậy cho đến khi Bạch Hân Nghiên đến.