Sáng hôm sau, Bạch Hân Nghiên đến làm tâm lý trị liệu cho Tô Uyển Cầm, nhưng mà dù cô có nói gì, ánh mắt Tô Uyển Cầm vẫn trống rỗng như cũ. Cô không nghĩ tới chỉ trong một đêm liền sẽ chuyển biến xấu như vậy. Ít ra tối ngày hôm qua, sau khi Tô Uyển Cầm tự sát, khi cô nói chuyện cùng cô bé, cô bé cũng sẽ đáp lại cô một vài từ đơn giản.
"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì khác thường sao?" Cô biết chỉ chuyện tự sát kia không thể khiến tình trạng của Tô Uyển Cầm đột ngột xấu đi như vậy.
Lưu Trạch Dương nhìn đến người mà sáng nay tỉnh lại càng thêm vẻ cứng ngắc trước mặt, nhỏ giọng nói với Bạch Hân Nghiên.
"Tối hôm qua hình như cô ấy gặp ảo giác."
Bạch Hân Nghiên không bàn luận gì chỉ im lặng nghe Lưu Trạch Dương kể lại mọi chuyện. Bạch Hân Nghiên trầm mặc không nói. Cô nhớ đến những cuộc trò chuyện gần đây của cô cùng Tô Uyển Cầm. Tư duy của cô bé có chút hỗn loạn, thường hay nói về người bố đã khuất của mình, giống như ông ấy vẫn còn ở đây, bên cạnh cô bé vậy. Mà cô bé thường xuyên lặp đi lặp lại rằng, bố cô rất thích món canh cà chua trứng mà cô nấu. Nghĩ về những điều mà Lưu Trạch Dương kể kia, cô nghĩ có lẽ ảo giác kia có lẽ là về ông ấy. Mà chính chuyện này, đã khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Thời gian từng chút một trôi qua, Bạch Hân Nghiên quay sang Lưu Trạch Dương rồi nói.
"Tôi nghĩ là con bé bắt buộc phải tăng liều điều trị lên. Thuốc hiện tại dường như đã không còn tác dụng với con bé nữa."
Đây là đề nghị mà cô không hề muốn đưa ra. Cô hiểu rõ, thuốc trầm cảm dù cho là loại thuốc tốt đến đâu đều sẽ gây tác dụng phụ. Huống hồ, loại thuốc mà cô bé đang dùng đã rất ảnh hưởng rồi. Nhưng nếu không tăng liều, cô bé thực sự sẽ không thể chịu được.
"Không". Lưu Trạch Dương nhìn người an tĩnh nằm trên giường, biểu tình không chút gợn sóng mà cự tuyệt. Ngày hôm qua, Bạch Hân Nghiên đã nói với anh về tình huống xấu nhất này, nghe về tác dụng phụ của những loại thuốc kia, anh đã có chút không chấp nhận được. Huống hồ, cho đến bây giờ, anh đều không nguyện ý coi cô là bệnh nhân tâm thần.
"Bệnh tình của con bé đang ngày càng xấu đi. Như ngày hôm qua tôi nói với cậu, hiện tại con bé còn có thể ăn ngủ bình thường nhưng rồi sẽ có lúc con bé thậm chí không thể kiểm soát được đại tiểu tiện, không ăn không uống. Đến lúc đó cậu tính làm thế nào. Sự thương hại của cậu, sự ăn năn của cậu dành cho con bé liệu có thể khiến cậu kiên trì được bao lâu. Cậu đây là tính dồn con bé vào chỗ chết."
Bạch Hân Nghiên càng nói càng tức giận, cuối cùng là vỗ bàn đứng dậy. Lưu Trạch Dương vẫn như cũ im lặng nhưng Hứa Cảnh Nghi ở một bên thì không nhịn được.
"Vợ à, em bình tĩnh một chút. Có khi nào... cô bé... cô bé đang giả vờ không?"
"Anh giả vờ cho em xem. Anh mà giả vờ không được xem em có xử anh không?" Bạch Hân Nghiên liếc Hứa Cảnh Nghi một cái sắc lẹm rồi nói tiếp.
"Tiềm thức có thể bảo hộ thân thể con người, khiến con người không cảm thấy đau khổ, cũng giống như một tấm áo giáp phòng hộ của chúng ta. Tinh thần của con bé đã bị tổn thương nghiêm trọng, lại luôn muốn chết, nên tiềm thức của con bé sẽ phong bế con bé trong cái kén của riêng mình. Cắt đứt kết nối với bên ngoài cũng tức là cắt đứt nguồn gốc của sự đau khổ của con bé. Những chuyện mà chúng ta nói con bé nghe được, nhưng không muốn đáp lại, cũng không thể tiếp thu."
Nhìn đến Hứa Cảnh Nghi mặt mày mù mịt, Bạch Hân Nghiên lắc đầu.
"Nói một cách đơn giản là giống như anh lạc trên hoang đảo, chỉ có điện thoại làm phương tiện liên lạc duy nhất. Nhưng ở đó ngay cả một chút sóng điện thoại cũng không có. Anh có điện thoại nhưng không cách nào liên lạc với bên ngoài, và ngược lại bên ngoài cũng không cách nào liên lạc được với anh."
Hứa Cảnh Nghi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bạch Hân Nghiên quay qua Lưu Trạch Dương cười lạnh.
"Bây giờ thì cậu hiểu tình hình rồi chứ. Tôi là bác sĩ chủ trị của con bé tôi biết làm gì là tốt nhất cho con bé. Đừng cứng đầu nữa."
Lưu Trạch Dương vẫn như cũ mặt không đổi sắc, đứng dậy có ý định tiễn người.
"Hai người về đi. Tôi sẽ không để cô ấy dùng thêm thuốc đâu. Thuốc hiện tại đã là cực hạn rồi."
Bạch Hân Nghiên biến sắc, muốn nhào qua cho Lưu Trạch Dương một bạt tai, may mà Hứa Cảnh Nghi bắt tay lại được. Cô tức giận, gằn giọng nói.
"Cậu điên rồi. Cậu đây là muốn con bé chậm rãi phát điên rồi dùng tư thái khó coi nhất mà chết trước mặt cậu đúng không. Lưu Trạch Dương, con bé không chịu nổi sự cố chấp của cậu đâu."
Hứa Cảnh Nghi nghe đến đây, vội vàng trấn an Bạch Hân Nghiên, muốn đem người rời đi.
Bạch Hân Nghiên liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Nghi rồi tức giận rời đi. Hứa Cảnh Nghi ra hiệu cho Lưu Trạch Dương rồi chạy theo vợ mình.
Anh không hề phản ứng lại, vẫn vùi mình nơi ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Tô Uyển Cầm ngồi ghế đối diện. Cô vẫn ngồi vô cùng quy củ, tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng tắp. Từ lúc Bạch Hân Nghiên bước vào đến giờ, tư thế của cô chưa từng thay đổi, ánh mắt vẫn tan rã như cũ. Anh nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên gọi tên cô: Tô Uyển Cầm. Giọng nói của anh có chút trầm trầm, không mang chút cảm xúc gì. Mà cô, nửa điểm phản ứng cũng không có. Nhớ đến lời của Bạch Hân Nghiên, ánh mắt anh trầm xuống, đi đến bên cạnh cô, nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô. Nụ hôn đầy cẩn trọng và dịu dàng nhưng tiêu cự trong mắt cô vẫn không hề thay đổi.
Nhận thấy vậy, anh buông cô ra cười tự giễu. Đúng là anh điên rồi, mới làm cách này để đánh thức cô. Anh biết tình cảm của cô dành cho anh. Từ trước đến giờ anh luôn hiểu rõ, cũng vì thế mà đêm đó anh mới đi đến bước cuối cùng đó, vì lúc đó anh biết cô sẽ không cự tuyệt anh. Mà bây giờ, anh lại dùng cách này để khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng cô vẫn như cũ không có nửa điểm phản ứng.
Anh lắc đầu, nhấc điện thoại lên gọi cho Chu Khải Trạch, bảo anh ta thuê một người hộ lý đến tắm rửa cho cô. Anh sợ nếu tự mình làm sẽ càng gây tổn hại đến cô.
***
Tối đến, người hộ lý kia sau khi giúp đỡ cô tắm rửa cũng không nhiều lời mà rời đi. Anh ngồi lại sấy tóc cho cô. Anh nhìn mái tóc đen dài trước mặt có chút chói mắt. Thật muốn cắt nó đi. Đột nhiên anh có suy nghĩ vậy.
Sấy tóc xong, anh lại ôm cô đi ngủ. Anh nhìn đến người con gái trong lòng mình hô hấp đều đặn, cũng mệt mỏi thiếp đi.
"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì khác thường sao?" Cô biết chỉ chuyện tự sát kia không thể khiến tình trạng của Tô Uyển Cầm đột ngột xấu đi như vậy.
Lưu Trạch Dương nhìn đến người mà sáng nay tỉnh lại càng thêm vẻ cứng ngắc trước mặt, nhỏ giọng nói với Bạch Hân Nghiên.
"Tối hôm qua hình như cô ấy gặp ảo giác."
Bạch Hân Nghiên không bàn luận gì chỉ im lặng nghe Lưu Trạch Dương kể lại mọi chuyện. Bạch Hân Nghiên trầm mặc không nói. Cô nhớ đến những cuộc trò chuyện gần đây của cô cùng Tô Uyển Cầm. Tư duy của cô bé có chút hỗn loạn, thường hay nói về người bố đã khuất của mình, giống như ông ấy vẫn còn ở đây, bên cạnh cô bé vậy. Mà cô bé thường xuyên lặp đi lặp lại rằng, bố cô rất thích món canh cà chua trứng mà cô nấu. Nghĩ về những điều mà Lưu Trạch Dương kể kia, cô nghĩ có lẽ ảo giác kia có lẽ là về ông ấy. Mà chính chuyện này, đã khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Thời gian từng chút một trôi qua, Bạch Hân Nghiên quay sang Lưu Trạch Dương rồi nói.
"Tôi nghĩ là con bé bắt buộc phải tăng liều điều trị lên. Thuốc hiện tại dường như đã không còn tác dụng với con bé nữa."
Đây là đề nghị mà cô không hề muốn đưa ra. Cô hiểu rõ, thuốc trầm cảm dù cho là loại thuốc tốt đến đâu đều sẽ gây tác dụng phụ. Huống hồ, loại thuốc mà cô bé đang dùng đã rất ảnh hưởng rồi. Nhưng nếu không tăng liều, cô bé thực sự sẽ không thể chịu được.
"Không". Lưu Trạch Dương nhìn người an tĩnh nằm trên giường, biểu tình không chút gợn sóng mà cự tuyệt. Ngày hôm qua, Bạch Hân Nghiên đã nói với anh về tình huống xấu nhất này, nghe về tác dụng phụ của những loại thuốc kia, anh đã có chút không chấp nhận được. Huống hồ, cho đến bây giờ, anh đều không nguyện ý coi cô là bệnh nhân tâm thần.
"Bệnh tình của con bé đang ngày càng xấu đi. Như ngày hôm qua tôi nói với cậu, hiện tại con bé còn có thể ăn ngủ bình thường nhưng rồi sẽ có lúc con bé thậm chí không thể kiểm soát được đại tiểu tiện, không ăn không uống. Đến lúc đó cậu tính làm thế nào. Sự thương hại của cậu, sự ăn năn của cậu dành cho con bé liệu có thể khiến cậu kiên trì được bao lâu. Cậu đây là tính dồn con bé vào chỗ chết."
Bạch Hân Nghiên càng nói càng tức giận, cuối cùng là vỗ bàn đứng dậy. Lưu Trạch Dương vẫn như cũ im lặng nhưng Hứa Cảnh Nghi ở một bên thì không nhịn được.
"Vợ à, em bình tĩnh một chút. Có khi nào... cô bé... cô bé đang giả vờ không?"
"Anh giả vờ cho em xem. Anh mà giả vờ không được xem em có xử anh không?" Bạch Hân Nghiên liếc Hứa Cảnh Nghi một cái sắc lẹm rồi nói tiếp.
"Tiềm thức có thể bảo hộ thân thể con người, khiến con người không cảm thấy đau khổ, cũng giống như một tấm áo giáp phòng hộ của chúng ta. Tinh thần của con bé đã bị tổn thương nghiêm trọng, lại luôn muốn chết, nên tiềm thức của con bé sẽ phong bế con bé trong cái kén của riêng mình. Cắt đứt kết nối với bên ngoài cũng tức là cắt đứt nguồn gốc của sự đau khổ của con bé. Những chuyện mà chúng ta nói con bé nghe được, nhưng không muốn đáp lại, cũng không thể tiếp thu."
Nhìn đến Hứa Cảnh Nghi mặt mày mù mịt, Bạch Hân Nghiên lắc đầu.
"Nói một cách đơn giản là giống như anh lạc trên hoang đảo, chỉ có điện thoại làm phương tiện liên lạc duy nhất. Nhưng ở đó ngay cả một chút sóng điện thoại cũng không có. Anh có điện thoại nhưng không cách nào liên lạc với bên ngoài, và ngược lại bên ngoài cũng không cách nào liên lạc được với anh."
Hứa Cảnh Nghi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bạch Hân Nghiên quay qua Lưu Trạch Dương cười lạnh.
"Bây giờ thì cậu hiểu tình hình rồi chứ. Tôi là bác sĩ chủ trị của con bé tôi biết làm gì là tốt nhất cho con bé. Đừng cứng đầu nữa."
Lưu Trạch Dương vẫn như cũ mặt không đổi sắc, đứng dậy có ý định tiễn người.
"Hai người về đi. Tôi sẽ không để cô ấy dùng thêm thuốc đâu. Thuốc hiện tại đã là cực hạn rồi."
Bạch Hân Nghiên biến sắc, muốn nhào qua cho Lưu Trạch Dương một bạt tai, may mà Hứa Cảnh Nghi bắt tay lại được. Cô tức giận, gằn giọng nói.
"Cậu điên rồi. Cậu đây là muốn con bé chậm rãi phát điên rồi dùng tư thái khó coi nhất mà chết trước mặt cậu đúng không. Lưu Trạch Dương, con bé không chịu nổi sự cố chấp của cậu đâu."
Hứa Cảnh Nghi nghe đến đây, vội vàng trấn an Bạch Hân Nghiên, muốn đem người rời đi.
Bạch Hân Nghiên liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Nghi rồi tức giận rời đi. Hứa Cảnh Nghi ra hiệu cho Lưu Trạch Dương rồi chạy theo vợ mình.
Anh không hề phản ứng lại, vẫn vùi mình nơi ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Tô Uyển Cầm ngồi ghế đối diện. Cô vẫn ngồi vô cùng quy củ, tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng tắp. Từ lúc Bạch Hân Nghiên bước vào đến giờ, tư thế của cô chưa từng thay đổi, ánh mắt vẫn tan rã như cũ. Anh nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên gọi tên cô: Tô Uyển Cầm. Giọng nói của anh có chút trầm trầm, không mang chút cảm xúc gì. Mà cô, nửa điểm phản ứng cũng không có. Nhớ đến lời của Bạch Hân Nghiên, ánh mắt anh trầm xuống, đi đến bên cạnh cô, nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô. Nụ hôn đầy cẩn trọng và dịu dàng nhưng tiêu cự trong mắt cô vẫn không hề thay đổi.
Nhận thấy vậy, anh buông cô ra cười tự giễu. Đúng là anh điên rồi, mới làm cách này để đánh thức cô. Anh biết tình cảm của cô dành cho anh. Từ trước đến giờ anh luôn hiểu rõ, cũng vì thế mà đêm đó anh mới đi đến bước cuối cùng đó, vì lúc đó anh biết cô sẽ không cự tuyệt anh. Mà bây giờ, anh lại dùng cách này để khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng cô vẫn như cũ không có nửa điểm phản ứng.
Anh lắc đầu, nhấc điện thoại lên gọi cho Chu Khải Trạch, bảo anh ta thuê một người hộ lý đến tắm rửa cho cô. Anh sợ nếu tự mình làm sẽ càng gây tổn hại đến cô.
***
Tối đến, người hộ lý kia sau khi giúp đỡ cô tắm rửa cũng không nhiều lời mà rời đi. Anh ngồi lại sấy tóc cho cô. Anh nhìn mái tóc đen dài trước mặt có chút chói mắt. Thật muốn cắt nó đi. Đột nhiên anh có suy nghĩ vậy.
Sấy tóc xong, anh lại ôm cô đi ngủ. Anh nhìn đến người con gái trong lòng mình hô hấp đều đặn, cũng mệt mỏi thiếp đi.