Sáng hôm sau ngủ dậy, Hoàng Oanh phải lên trường nên hai đứa rủ nhau đi ăn cháo để lấy sức còn đi học. Hai đứa đang ăn thì Lam Phong đi đến, Uyển Hân nghĩ Hoàng Oanh gọi cậu. Không hiểu sao khi gặp cậu ở ngoài đời, cô bị ngại nên rất ít khi nói chuyện với cậu, cậu cũng ít nói thật sự, nghe nhiều hơn. Sau khi Hoàng Oanh đi chỉ còn mình cô với cậu, hai người vào quán trà sữa gần đó, hai đứa không có chuyện gì nói cứ im im, bầu không khí thật khó chịu, cô phải lên tiếng trước.
"Sao lúc nào gặp, mày cũng ít nói chuyện chả bù trên Facebook."
"Trai Bách Khoa là vậy á, với lại cũng một phần do chị nữa cơ."
"Sao do tao?"
"Em bắt chuyện chị cứ chảnh cơ."
Uyển Hân không có chảnh, cô chỉ ngại ngùng khi nói chuyện với Lam Phong chứ những người khác cô bình thường lắm.
"Mày bắt chuyện với tao bao giờ? Ai kêu mày làm tao giận xong không thèm xin lỗi."
Lam Phong luôn làm Uyển Hân giận rồi đi dỗ cô nhưng cậu không chịu xin lỗi cô. Mỗi lần cô giận cậu đều nghĩ cô chuyện bé xé ra to nhưng đâu biết rẳng cô được cậu chiều hư rồi sao có thể không giận dỗi để cậu dỗ được.
"Chị người lớn chút đi, con người sống với nhau vì tình cảm, có gì nhỏ nhặt thì bỏ qua cho nhau."
"Ừ từ nay tao sẽ người lớn, không trẻ con nữa. Có lẽ mày nói đúng, tao lớn rồi không còn trẻ con nữa, không động tý là giận dỗi ai nữa. Tao sẽ trưởng thành hơn, không giận nhau, đánh nhau, chửi nhau vì những chuyện còn con nữa."
"Chắc chị dậy thì muộn nên suy nghĩ vẫn còn trẻ con."
"Yên tâm đi tao sẽ không trẻ con nữa."
Không biết có phải trùng hợp không mà trong quán mở đúng đoạn "Em giờ không trẻ con như trước, sẽ không để lạc nhau dù một bước" trong bài Sống xa anh chẳng dễ dàng của Bảo Anh. Lam Phong quay sang nhìn Uyển Hân cười:
"Không trẻ con sẽ có người yêu."
"Tao lớn rồi, trưởng thành rồi, không trẻ con như trước nữa, tao cũng không có ý định có người yêu."
"Em sẽ chống mắt lên xem chị lớn như thế nào." Kèm thêm nụ cười "mất nết".
Từ hôm đó Uyển Hân trở nên ngoan hiền hơn, cô không dỗi ai nữa nhưng chỉ sau hai ngày cô nhắn tin cho Lam Phong, lúc này cậu đang ngồi uống rượu với anh chị, hôm nay gia đình đón thêm thành viên mới.
"Em trai, chị thua rồi, không muốn trưởng thành nữa."
"Sao lại thế?"
"Tao không biết, tao chỉ không muốn, tao thấy nó không hợp, hơn nữa tao trưởng thành rồi không còn là chị yêu của mày nữa."
"Hãy là chính mình."
"Mà thôi kệ đi."
"Chị biết không, em trải qua mối tình 32 tháng em mới lớn hơn một chút, không phải muốn trưởng thành là trưởng thành được đâu, khi càng trưởng thành trái tim càng nhỏ bé."
"Mày là đứa đầu tiên nhắn tin chịu thua tao, là người đầu tiên nói không bỏ tao, là người nghe tao nói nhảm hơn 1 tiếng, là đứa luôn dỗ dành tao. Ở cạnh mày tao không muốn lớn."
"Do chị cấy vào đầu em đấy. Em đang say nên không tỉnh táo, nói ngáo ngơ chị đừng giận nhé."
"Mày kêu tao không được uống bia mà sao mày lại uống?"
"Em là con trai mà uống có xíu."
"Không phải mày "cong" à?"
"Em chỉ lầy lội làm trò cho chị vui thôi chứ em "thẳng" nhé. Thôi em say rồi, em ngủ đây."
Lam Phong cố gắng nói chuyện với Uyển Hân nhưng không được rồi, cậu đã uống quá chén, không tỉnh được nữa.
Uyển Hân đi học trên lớp chán quá, nên cô xin về phòng học. Cô mở YouTube lên thấy bài của Hà Anh Tuấn, cô nhìn góc nghiêng rất giống Trường Khánh. Đang Chill nghe nhạc, Khánh Uyên gọi điện cho cô:
"Uyển Hân, biết chuyện gì chưa?"
"Gia Nghi định tỏ tình với Trường Khánh."
"Ủa là sao?" Uyển Hân hơi giật mình về chuyện này.
"Hôm qua Gia Nghi gọi điện cho em kêu sẽ tỏ tình Trường Khánh."
"Thật mà."
"Chết Trường Khánh của tao rồi."
"Ai kêu Trường Khánh đăng tin làm gì."
Uyển Hân vội vàng vào Facebook Trường Khánh, chỉ 4 chữ "người con gái ấy." Cô vội vàng nhắn tin cho Phan Nhung:
"Chuyện gấp, có chuyện gấp."
"Chuyện gì thế?"
"Gia Nghi muốn tỏ tình Trường Khánh. Tao mới nghe được."
"Ôi đau lòng quá." Nghe xong tin Phan Nhung có vẻ buồn nhiều chút.
"Tao thấy thương Trường Khánh, tao nghĩ chả lâu dài được đâu, rồi người khổ là Trường Khánh thôi."
"Thôi sự lựa chọn của Trường Khánh kệ thôi, mình không nên can thiệp hay bình luận gì nhiều."
"Nhưng tao thấy nếu Trường Khánh nhận lời tỏ tình sau này Trường Khánh sẽ khổ."
"Kệ bọn nó thôi."
"Trường Khánh là bạn mình mà sao bỏ được."
"Thật sự giờ mày nói Trường Khánh không nghe đâu, chỉ nghĩ mình xấu tính nói xấu Gia Nghi thôi. Tao nghĩ Trường Khánh sẽ không vì thế mà khổ đâu. Tao tin Trường Khánh."
"Biết đâu được ấy, tao không muốn ai đau lòng hết." Uyển Hân đã hiểu rõ một phần nào về con người Gia Nghi nên cô không muốn Trường Khánh dính vào cô ấy.
"Tao tiếp xúc với Trường Khánh, tao thấy Trường Khánh không dễ dàng bị tổn thương thế đâu, lần này là tao tin thật."
"Là sao?"
"Là mấy cái nói tốt về Trường Khánh và trong nhóm chỉ 50% là thật thôi, tao nghĩ Trường Khánh không dễ dàng thay đổi đâu. Hôm trước tao có nghe Trường Khánh nói với bọn tao học đến năm ba có gì mới tính."
"Nhưng lần đầu tiên tao thấy Trường Khánh chủ động chụp hình rồi đăng tin. Tình yêu mà đến lúc nào cũng được, nói thì nói vậy thôi 3 năm nhưng gặp người hợp sẽ thay đổi thôi."
Uyển Hân nhớ lại hôm gặp Gia Nghi, Trường Khánh đã chủ động xin chụp hình với Gia Nghi, còn những người khác thì không thấy. Lẽ ra cô nên nhìn thấy điều đó rồi chứ về nhà Trường Khánh còn nói với cô: "Gia Nghi không xinh nhưng có đôi mắt đẹp." Vậy là cậu ấy đã để ý cô ấy thật rồi ư. Khác với cậu ấy, Lam Phong sau khi gặp về thì thấy khá thấy vọng ai kêu để cậu đợi mấy tiếng đồng hồ xong gặp cứ kiểu gì ấy. Từ đó cậu không hỏi về chuyện của cô ấy hay khi cô ấy ra Hà Nội cũng không rủ đi chơi nữa cũng có thể vì một lý do nào khác nữa.
"Nói thật thì chưa yêu nên chưa biết, nhưng cứ như tao 3 ngày rung động một đứa thì khi ra trường tao vẫn chưa có người yêu." Phan Nhung trêu đùa Uyển Hân.
"Mày thấy Minh Tường thế nào?" Uyển Hân có cảm giác Phan Nhung có gì đó với Minh Tường, cô ấy hay nhắc cậu ấy với cô, hay hỏi về cậu ấy nữa, cô nghĩ chắc cô ấy rung động với cậu ấy rồi. Minh Tường rất tốt, hay giúp đỡ người khác, mỗi lần cô có việc gì cậu ấy đều qua giúp rất nhiệt tình.
"Vui tính nhìn đáng yêu. Sao lại hỏi thế?"
"Tao chỉ tiện hỏi thôi."
"Đừng nghĩ tao thích nó nha."
Uyển Hân chỉ gửi một mặt cười giống như đã nhìn thấu mọi chuyện ấy.
"Sao lúc nào gặp, mày cũng ít nói chuyện chả bù trên Facebook."
"Trai Bách Khoa là vậy á, với lại cũng một phần do chị nữa cơ."
"Sao do tao?"
"Em bắt chuyện chị cứ chảnh cơ."
Uyển Hân không có chảnh, cô chỉ ngại ngùng khi nói chuyện với Lam Phong chứ những người khác cô bình thường lắm.
"Mày bắt chuyện với tao bao giờ? Ai kêu mày làm tao giận xong không thèm xin lỗi."
Lam Phong luôn làm Uyển Hân giận rồi đi dỗ cô nhưng cậu không chịu xin lỗi cô. Mỗi lần cô giận cậu đều nghĩ cô chuyện bé xé ra to nhưng đâu biết rẳng cô được cậu chiều hư rồi sao có thể không giận dỗi để cậu dỗ được.
"Chị người lớn chút đi, con người sống với nhau vì tình cảm, có gì nhỏ nhặt thì bỏ qua cho nhau."
"Ừ từ nay tao sẽ người lớn, không trẻ con nữa. Có lẽ mày nói đúng, tao lớn rồi không còn trẻ con nữa, không động tý là giận dỗi ai nữa. Tao sẽ trưởng thành hơn, không giận nhau, đánh nhau, chửi nhau vì những chuyện còn con nữa."
"Chắc chị dậy thì muộn nên suy nghĩ vẫn còn trẻ con."
"Yên tâm đi tao sẽ không trẻ con nữa."
Không biết có phải trùng hợp không mà trong quán mở đúng đoạn "Em giờ không trẻ con như trước, sẽ không để lạc nhau dù một bước" trong bài Sống xa anh chẳng dễ dàng của Bảo Anh. Lam Phong quay sang nhìn Uyển Hân cười:
"Không trẻ con sẽ có người yêu."
"Tao lớn rồi, trưởng thành rồi, không trẻ con như trước nữa, tao cũng không có ý định có người yêu."
"Em sẽ chống mắt lên xem chị lớn như thế nào." Kèm thêm nụ cười "mất nết".
Từ hôm đó Uyển Hân trở nên ngoan hiền hơn, cô không dỗi ai nữa nhưng chỉ sau hai ngày cô nhắn tin cho Lam Phong, lúc này cậu đang ngồi uống rượu với anh chị, hôm nay gia đình đón thêm thành viên mới.
"Em trai, chị thua rồi, không muốn trưởng thành nữa."
"Sao lại thế?"
"Tao không biết, tao chỉ không muốn, tao thấy nó không hợp, hơn nữa tao trưởng thành rồi không còn là chị yêu của mày nữa."
"Hãy là chính mình."
"Mà thôi kệ đi."
"Chị biết không, em trải qua mối tình 32 tháng em mới lớn hơn một chút, không phải muốn trưởng thành là trưởng thành được đâu, khi càng trưởng thành trái tim càng nhỏ bé."
"Mày là đứa đầu tiên nhắn tin chịu thua tao, là người đầu tiên nói không bỏ tao, là người nghe tao nói nhảm hơn 1 tiếng, là đứa luôn dỗ dành tao. Ở cạnh mày tao không muốn lớn."
"Do chị cấy vào đầu em đấy. Em đang say nên không tỉnh táo, nói ngáo ngơ chị đừng giận nhé."
"Mày kêu tao không được uống bia mà sao mày lại uống?"
"Em là con trai mà uống có xíu."
"Không phải mày "cong" à?"
"Em chỉ lầy lội làm trò cho chị vui thôi chứ em "thẳng" nhé. Thôi em say rồi, em ngủ đây."
Lam Phong cố gắng nói chuyện với Uyển Hân nhưng không được rồi, cậu đã uống quá chén, không tỉnh được nữa.
Uyển Hân đi học trên lớp chán quá, nên cô xin về phòng học. Cô mở YouTube lên thấy bài của Hà Anh Tuấn, cô nhìn góc nghiêng rất giống Trường Khánh. Đang Chill nghe nhạc, Khánh Uyên gọi điện cho cô:
"Uyển Hân, biết chuyện gì chưa?"
"Gia Nghi định tỏ tình với Trường Khánh."
"Ủa là sao?" Uyển Hân hơi giật mình về chuyện này.
"Hôm qua Gia Nghi gọi điện cho em kêu sẽ tỏ tình Trường Khánh."
"Thật mà."
"Chết Trường Khánh của tao rồi."
"Ai kêu Trường Khánh đăng tin làm gì."
Uyển Hân vội vàng vào Facebook Trường Khánh, chỉ 4 chữ "người con gái ấy." Cô vội vàng nhắn tin cho Phan Nhung:
"Chuyện gấp, có chuyện gấp."
"Chuyện gì thế?"
"Gia Nghi muốn tỏ tình Trường Khánh. Tao mới nghe được."
"Ôi đau lòng quá." Nghe xong tin Phan Nhung có vẻ buồn nhiều chút.
"Tao thấy thương Trường Khánh, tao nghĩ chả lâu dài được đâu, rồi người khổ là Trường Khánh thôi."
"Thôi sự lựa chọn của Trường Khánh kệ thôi, mình không nên can thiệp hay bình luận gì nhiều."
"Nhưng tao thấy nếu Trường Khánh nhận lời tỏ tình sau này Trường Khánh sẽ khổ."
"Kệ bọn nó thôi."
"Trường Khánh là bạn mình mà sao bỏ được."
"Thật sự giờ mày nói Trường Khánh không nghe đâu, chỉ nghĩ mình xấu tính nói xấu Gia Nghi thôi. Tao nghĩ Trường Khánh sẽ không vì thế mà khổ đâu. Tao tin Trường Khánh."
"Biết đâu được ấy, tao không muốn ai đau lòng hết." Uyển Hân đã hiểu rõ một phần nào về con người Gia Nghi nên cô không muốn Trường Khánh dính vào cô ấy.
"Tao tiếp xúc với Trường Khánh, tao thấy Trường Khánh không dễ dàng bị tổn thương thế đâu, lần này là tao tin thật."
"Là sao?"
"Là mấy cái nói tốt về Trường Khánh và trong nhóm chỉ 50% là thật thôi, tao nghĩ Trường Khánh không dễ dàng thay đổi đâu. Hôm trước tao có nghe Trường Khánh nói với bọn tao học đến năm ba có gì mới tính."
"Nhưng lần đầu tiên tao thấy Trường Khánh chủ động chụp hình rồi đăng tin. Tình yêu mà đến lúc nào cũng được, nói thì nói vậy thôi 3 năm nhưng gặp người hợp sẽ thay đổi thôi."
Uyển Hân nhớ lại hôm gặp Gia Nghi, Trường Khánh đã chủ động xin chụp hình với Gia Nghi, còn những người khác thì không thấy. Lẽ ra cô nên nhìn thấy điều đó rồi chứ về nhà Trường Khánh còn nói với cô: "Gia Nghi không xinh nhưng có đôi mắt đẹp." Vậy là cậu ấy đã để ý cô ấy thật rồi ư. Khác với cậu ấy, Lam Phong sau khi gặp về thì thấy khá thấy vọng ai kêu để cậu đợi mấy tiếng đồng hồ xong gặp cứ kiểu gì ấy. Từ đó cậu không hỏi về chuyện của cô ấy hay khi cô ấy ra Hà Nội cũng không rủ đi chơi nữa cũng có thể vì một lý do nào khác nữa.
"Nói thật thì chưa yêu nên chưa biết, nhưng cứ như tao 3 ngày rung động một đứa thì khi ra trường tao vẫn chưa có người yêu." Phan Nhung trêu đùa Uyển Hân.
"Mày thấy Minh Tường thế nào?" Uyển Hân có cảm giác Phan Nhung có gì đó với Minh Tường, cô ấy hay nhắc cậu ấy với cô, hay hỏi về cậu ấy nữa, cô nghĩ chắc cô ấy rung động với cậu ấy rồi. Minh Tường rất tốt, hay giúp đỡ người khác, mỗi lần cô có việc gì cậu ấy đều qua giúp rất nhiệt tình.
"Vui tính nhìn đáng yêu. Sao lại hỏi thế?"
"Tao chỉ tiện hỏi thôi."
"Đừng nghĩ tao thích nó nha."
Uyển Hân chỉ gửi một mặt cười giống như đã nhìn thấu mọi chuyện ấy.