Uyển Hân nghe mấy lời đó cô sao có thể tin đó là lời nói thật, trước nay Lam Phong luôn lừa cô, luôn thả thính linh tinh không phải với mình cô mà với những người khác nữa. Còn cậu thì đã thích cô thật rồi, đây không phải là những lời thả thính như ngày thường đây là lời thật lòng. Cậu đã thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên, cô không đanh đá như trên mạng, cô nói chuyện với mọi người rất dịu dàng, cô không cao nhưng rất dễ thương, cô không phải xinh theo kiểu mấy hotgirl trên mạng, mặt cô rất cute, nhìn vào chỉ muốn véo má cô thôi. Cô trả lời rất nhanh:
"Giả tạo. Mày chỉ muốn gặp Gia Nghi nên mới nhắn tin với tao."
Đúng vậy từ lúc bắt đầu câu chuyện, mỗi lần Lam Phong chủ động nhắn tin cho Uyển Hân đều về việc rủ Gia Nghi đi chơi.
"Chị nghĩ em thích Gia Nghi á?" Lam Phong cười rất to khi thấy Uyển Hân nhắn như vậy.
"Mày thích nó hay không chả liên quan đến tao."
"Em không tin."
"Vốn dĩ mày đã bao giờ tin tao đâu."
"Chị thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Ừ."
Uyển Hân tắt máy không nhắn tin với Lam Phong nữa nhưng không biết tại sao chỉ sau 3 phút, cô lấy điện thoại nói hết những uất ức trong lòng.
"Mày nói tao là chị yêu của mày nhưng khi mày nghe nói Gia Nghi không qua Đại học Quốc Gia, mày lấy lý do rồi từ chối, nhưng trước đó mày đã nói mày sẽ qua. Tao nói cho mày nghe chả đứa con trai nào không thích mà lại lúc nào cũng muốn gặp một người nhiều đến vậy đâu. Sau cùng mày chỉ muốn gặp Gia Nghi nên mới nhắn tin với tao."
"Rồi sao? Chị cũng khen anh Trường Khánh cơ mà, khen anh ấy đẹp trai cơ mà, việc em đi gặp hay không có ảnh hưởng tới chị không?"
Lam Phong không qua Đại học Quốc Gia vì phải ôn thi chứ không phải không có Gia Nghi nên cậu không qua, cô được phép ghen tại sao cậu lại không được. Cô luôn áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác, cô có bao giờ nghĩ cho cậu không, suốt ngày cô chỉ Trường Khánh và Trường Khánh.
"Ừ vậy đấy, tao với mày chả là gì cả. Ừ tao thích Trường Khánh đấy thì sao? Trường Khánh cái gì cũng tốt, cũng đẹp, cũng giỏi. Mày cũng có khác gì khen hết đứa này đến đứa khác đó thôi."
"Chị cứ sống với cái suy nghĩ của chị đi."
"Tao sẽ sống theo cách của tao, suy nghĩ của tao không cần mày quan tâm."
"Ok."
Lam Phong lười biếng cãi nhau với Uyển Hân, cô rất ngang bướng, mỗi lần tức giận sẽ nói ra những lời rất khó nghe, cậu muốn kết thúc câu chuyện nhanh không muốn mọi chuyện đi quá xa chờ khi nào cô hết giận, hết bực tức thì cậu sẽ làm lành với cô sau. Cậu đi chơi game nhưng chơi đâu thua đó, tuột rank liên tục.
Khoảng gần 12 giờ đêm, Uyển Hân đã uống hết bia, tay cô vô thức ấn gọi cho người cô yêu thầm 6 năm. Đầu giây bên kia nghe máy rất nhanh:
"Alo, anh đây."
Vẫn là giọng nói dịu dàng đó, chất giọng trầm ấm đó, vẫn là người đó nhưng không còn là người Uyển Hân thích nữa rồi. Cô tắt máy rất nhanh, cô không biết nên nói gì với anh, cô vẫn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì. Cô tiếp tục ấn gọi cho Lam Phong, lúc này cậu đang chơi game, thấy cô gọi, cậu lấy tai nghe để không làm phiền tới anh chị, lần đầu tiên cô chủ động gọi cho cậu, chắc chắn có chuyện rồi. Cô bắt đầu khóc rồi chửi:
"Mày là đồ xấu xa, mày chả bao giờ quan tâm tao cả, mỗi lần mày nhắn tin cho tao đều hỏi về Gia Nghi, mày gọi tao là chị yêu nhưng mày chả bao giờ coi tao như vậy cả, tất cả đều là đồ xấu xa, ai cũng bỏ tao đi, ai cũng thất hứa, không ai ở bên tao hết."
Uyển Hân vừa nói vừa khóc, Lam Phong lần đầu tiên thấy con gái khóc gọi điện cho mình, cậu không biết dỗ dành như thế nào."
"Thôi nín đi, em xin lỗi, em biết chị thích em rồi nhưng em không muốn phá vỡ tình chị em này. Giả sử có yêu nhau sau này chia tay gặp lại nhau khó khăn lắm."
"Bạn tao bỏ tao đi, thầy tao bỏ tao đi, vừa nãy mày cũng lớn tiếng với tao, mày cũng bỏ tao đi, chả ai ở bên cạnh tao nữa. Tao không có thích mày, tao chỉ coi mày là em thôi nhưng tao không hiểu tại sao mỗi lần mày đi chung với Gia Nghi hay muốn gặp nó tao lại thấy khó chịu. Tao không có thích mày, tao vẫn chưa quên được người đó mà."
Thời điểm đó, Uyển Hân không biết mình có thích Lam Phong hay không hay chỉ thích có một đứa em bên cạnh chia sẻ mọi thứ, thích cái cách cậu dẫn cô qua đường, thích cái cách cậu quan tâm cô, cô thật sự không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa.
"Em không bỏ chị, em vẫn coi chị là chị em tốt. Mai em qua dẫn đi chơi nhé. Đừng khóc nữa."
"Tao không cần, mày đi chơi với Gia Nghi đi."
"Em nói thẳng luôn, em với Gia Nghi không có gì hết, em không thích Gia Nghi, em chưa gặp bao giờ nên muốn gặp thôi như hồi đi xem ghi hình em chưa gặp mọi người bao giờ nên mới đi thôi."
"Mày chưa từng nhắn tin trong nhóm là muốn gặp bọn tao nhưng Gia Nghi nói là mày đều bảo muốn gặp."
"Em quý mọi người, mai em bù được không? Nín đi nào, em không bao giờ bỏ chị đâu."
"Lúc nãy mày còn cãi tao, mày nói kệ tao, mày không cần tao nữa, tao mất mày thật rồi."
"Chị bị điên à sao mà mất em được. Em thấy chị cãi ngang nên cãi lại như mọi lần. Trong nhóm em quý nhất chị tại chị hay đấu khẩu với em. Chị còn nhớ không lúc trước chị gọi điện cho bố em xin cho em đi xem chung kết ấy, em ước lúc đó có thể đi được để có thể gặp chị sớm hơn, gặp chị sớm hơn, em xin lỗi trước em bận tâm vào người yêu quá, giờ không có người yêu đi chơi với bạn bè sướng hơn."
Bây giờ nghĩ lại nếu như Lam Phong gặp Uyển Hân vào hôm đó thì liệu hai người có duyên thành tình đầu của nhau không?
"Mày không cho tao thông tin của nó, mày không tin tưởng tao."
"Không phải em không tin tưởng chị, em không muốn nhắc lại quá khứ, muốn quên hết tất cả, không muốn dính dáng đến người cũ nên em không cho chị, em cũng không cho anh Trường Khánh, ai em cũng không cho mà."
"Mày đối xử với tao không bằng Trường Khánh."
Lam Phong bắt đầu cảm thấy bất lực với Uyển Hân, cô ghen với Gia Nghi đã đành giờ còn ghen qua cả Trường Khánh nữa nhưng cậu lại nở nụ cười vô tri.
"Em sai rồi, có thể trước đây em không tốt với chị nhưng từ giờ em sẽ cố làm em trai tốt của chị. Chị đừng khóc nữa, chị khóc làm em khóc theo đấy."
"Không mày là con trai không được khóc."
"Vậy chị nín đi. Em không muốn làm người khác khóc nhất là chị. Nín đi mà, không khóc nữa, khóc nhiều mệt đấy."
"Không tao muốn khóc. Tao chưa bao giờ may mắn cả, tao thi trượt, không ai cần tao."
"Không được, em bảo chị đừng khóc nữa, lau nước mắt đi, không qua được thì thôi, em không bỏ chị đâu, quên hết mọi thứ đi, chửi em như mọi lần xem nào."
Lam Phong nhìn màn hình điện thoại đã gần một tiếng Uyển Hân khóc rồi. Cô thật sự khóc rất giỏi khóc không ngừng, nói câu được câu mất, cậu cố gắng nghe từng chữ một, cậu sợ nghe không rõ lại hiểu sai ý cô, nói không đúng cô lại khóc to hơn.
"Nay chị khóc mệt rồi, hay để em hát cho chị nghe nhé, chị thích bài nào để em bật nhạc, em hát không hay, giọng không lên cao được."
Lam Phong chọn bài "Người tôi yêu" của Chi Dân, thần tượng của Uyển Hân nên chắc cô sẽ thích.
"Chị thấy hay hơm. Chưa ai được em hát cho nghe đâu chị là người đầu tiên đấy."
"Mày lại nói dối tao."
"Em nói thật. Chị phải tin em."
"Giả tạo. Mày chỉ muốn gặp Gia Nghi nên mới nhắn tin với tao."
Đúng vậy từ lúc bắt đầu câu chuyện, mỗi lần Lam Phong chủ động nhắn tin cho Uyển Hân đều về việc rủ Gia Nghi đi chơi.
"Chị nghĩ em thích Gia Nghi á?" Lam Phong cười rất to khi thấy Uyển Hân nhắn như vậy.
"Mày thích nó hay không chả liên quan đến tao."
"Em không tin."
"Vốn dĩ mày đã bao giờ tin tao đâu."
"Chị thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Ừ."
Uyển Hân tắt máy không nhắn tin với Lam Phong nữa nhưng không biết tại sao chỉ sau 3 phút, cô lấy điện thoại nói hết những uất ức trong lòng.
"Mày nói tao là chị yêu của mày nhưng khi mày nghe nói Gia Nghi không qua Đại học Quốc Gia, mày lấy lý do rồi từ chối, nhưng trước đó mày đã nói mày sẽ qua. Tao nói cho mày nghe chả đứa con trai nào không thích mà lại lúc nào cũng muốn gặp một người nhiều đến vậy đâu. Sau cùng mày chỉ muốn gặp Gia Nghi nên mới nhắn tin với tao."
"Rồi sao? Chị cũng khen anh Trường Khánh cơ mà, khen anh ấy đẹp trai cơ mà, việc em đi gặp hay không có ảnh hưởng tới chị không?"
Lam Phong không qua Đại học Quốc Gia vì phải ôn thi chứ không phải không có Gia Nghi nên cậu không qua, cô được phép ghen tại sao cậu lại không được. Cô luôn áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác, cô có bao giờ nghĩ cho cậu không, suốt ngày cô chỉ Trường Khánh và Trường Khánh.
"Ừ vậy đấy, tao với mày chả là gì cả. Ừ tao thích Trường Khánh đấy thì sao? Trường Khánh cái gì cũng tốt, cũng đẹp, cũng giỏi. Mày cũng có khác gì khen hết đứa này đến đứa khác đó thôi."
"Chị cứ sống với cái suy nghĩ của chị đi."
"Tao sẽ sống theo cách của tao, suy nghĩ của tao không cần mày quan tâm."
"Ok."
Lam Phong lười biếng cãi nhau với Uyển Hân, cô rất ngang bướng, mỗi lần tức giận sẽ nói ra những lời rất khó nghe, cậu muốn kết thúc câu chuyện nhanh không muốn mọi chuyện đi quá xa chờ khi nào cô hết giận, hết bực tức thì cậu sẽ làm lành với cô sau. Cậu đi chơi game nhưng chơi đâu thua đó, tuột rank liên tục.
Khoảng gần 12 giờ đêm, Uyển Hân đã uống hết bia, tay cô vô thức ấn gọi cho người cô yêu thầm 6 năm. Đầu giây bên kia nghe máy rất nhanh:
"Alo, anh đây."
Vẫn là giọng nói dịu dàng đó, chất giọng trầm ấm đó, vẫn là người đó nhưng không còn là người Uyển Hân thích nữa rồi. Cô tắt máy rất nhanh, cô không biết nên nói gì với anh, cô vẫn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì. Cô tiếp tục ấn gọi cho Lam Phong, lúc này cậu đang chơi game, thấy cô gọi, cậu lấy tai nghe để không làm phiền tới anh chị, lần đầu tiên cô chủ động gọi cho cậu, chắc chắn có chuyện rồi. Cô bắt đầu khóc rồi chửi:
"Mày là đồ xấu xa, mày chả bao giờ quan tâm tao cả, mỗi lần mày nhắn tin cho tao đều hỏi về Gia Nghi, mày gọi tao là chị yêu nhưng mày chả bao giờ coi tao như vậy cả, tất cả đều là đồ xấu xa, ai cũng bỏ tao đi, ai cũng thất hứa, không ai ở bên tao hết."
Uyển Hân vừa nói vừa khóc, Lam Phong lần đầu tiên thấy con gái khóc gọi điện cho mình, cậu không biết dỗ dành như thế nào."
"Thôi nín đi, em xin lỗi, em biết chị thích em rồi nhưng em không muốn phá vỡ tình chị em này. Giả sử có yêu nhau sau này chia tay gặp lại nhau khó khăn lắm."
"Bạn tao bỏ tao đi, thầy tao bỏ tao đi, vừa nãy mày cũng lớn tiếng với tao, mày cũng bỏ tao đi, chả ai ở bên cạnh tao nữa. Tao không có thích mày, tao chỉ coi mày là em thôi nhưng tao không hiểu tại sao mỗi lần mày đi chung với Gia Nghi hay muốn gặp nó tao lại thấy khó chịu. Tao không có thích mày, tao vẫn chưa quên được người đó mà."
Thời điểm đó, Uyển Hân không biết mình có thích Lam Phong hay không hay chỉ thích có một đứa em bên cạnh chia sẻ mọi thứ, thích cái cách cậu dẫn cô qua đường, thích cái cách cậu quan tâm cô, cô thật sự không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa.
"Em không bỏ chị, em vẫn coi chị là chị em tốt. Mai em qua dẫn đi chơi nhé. Đừng khóc nữa."
"Tao không cần, mày đi chơi với Gia Nghi đi."
"Em nói thẳng luôn, em với Gia Nghi không có gì hết, em không thích Gia Nghi, em chưa gặp bao giờ nên muốn gặp thôi như hồi đi xem ghi hình em chưa gặp mọi người bao giờ nên mới đi thôi."
"Mày chưa từng nhắn tin trong nhóm là muốn gặp bọn tao nhưng Gia Nghi nói là mày đều bảo muốn gặp."
"Em quý mọi người, mai em bù được không? Nín đi nào, em không bao giờ bỏ chị đâu."
"Lúc nãy mày còn cãi tao, mày nói kệ tao, mày không cần tao nữa, tao mất mày thật rồi."
"Chị bị điên à sao mà mất em được. Em thấy chị cãi ngang nên cãi lại như mọi lần. Trong nhóm em quý nhất chị tại chị hay đấu khẩu với em. Chị còn nhớ không lúc trước chị gọi điện cho bố em xin cho em đi xem chung kết ấy, em ước lúc đó có thể đi được để có thể gặp chị sớm hơn, gặp chị sớm hơn, em xin lỗi trước em bận tâm vào người yêu quá, giờ không có người yêu đi chơi với bạn bè sướng hơn."
Bây giờ nghĩ lại nếu như Lam Phong gặp Uyển Hân vào hôm đó thì liệu hai người có duyên thành tình đầu của nhau không?
"Mày không cho tao thông tin của nó, mày không tin tưởng tao."
"Không phải em không tin tưởng chị, em không muốn nhắc lại quá khứ, muốn quên hết tất cả, không muốn dính dáng đến người cũ nên em không cho chị, em cũng không cho anh Trường Khánh, ai em cũng không cho mà."
"Mày đối xử với tao không bằng Trường Khánh."
Lam Phong bắt đầu cảm thấy bất lực với Uyển Hân, cô ghen với Gia Nghi đã đành giờ còn ghen qua cả Trường Khánh nữa nhưng cậu lại nở nụ cười vô tri.
"Em sai rồi, có thể trước đây em không tốt với chị nhưng từ giờ em sẽ cố làm em trai tốt của chị. Chị đừng khóc nữa, chị khóc làm em khóc theo đấy."
"Không mày là con trai không được khóc."
"Vậy chị nín đi. Em không muốn làm người khác khóc nhất là chị. Nín đi mà, không khóc nữa, khóc nhiều mệt đấy."
"Không tao muốn khóc. Tao chưa bao giờ may mắn cả, tao thi trượt, không ai cần tao."
"Không được, em bảo chị đừng khóc nữa, lau nước mắt đi, không qua được thì thôi, em không bỏ chị đâu, quên hết mọi thứ đi, chửi em như mọi lần xem nào."
Lam Phong nhìn màn hình điện thoại đã gần một tiếng Uyển Hân khóc rồi. Cô thật sự khóc rất giỏi khóc không ngừng, nói câu được câu mất, cậu cố gắng nghe từng chữ một, cậu sợ nghe không rõ lại hiểu sai ý cô, nói không đúng cô lại khóc to hơn.
"Nay chị khóc mệt rồi, hay để em hát cho chị nghe nhé, chị thích bài nào để em bật nhạc, em hát không hay, giọng không lên cao được."
Lam Phong chọn bài "Người tôi yêu" của Chi Dân, thần tượng của Uyển Hân nên chắc cô sẽ thích.
"Chị thấy hay hơm. Chưa ai được em hát cho nghe đâu chị là người đầu tiên đấy."
"Mày lại nói dối tao."
"Em nói thật. Chị phải tin em."