Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chương 2: Cô mà cũng phải coi bói à?
 
             Mặc dù người phụ nữ này đã xúc phạm anh và cả công việc của anh, nhưng anh vẫn không thể thấy chết mà không cứu được.  

             Có thể là do Lâm Tiêu Khánh quát hơi to nên đã dọa Tô Nhược Thanh sợ, khiến cô bất giác đứng lại.  

             Ngay khi Tô Nhược Thanh hoàn hồn lại, cô lập tức nhíu mày quay đầu, tức giận nói: "Anh bị điên à!"  

             “Rầm... ầm...”  

             Tuy nhiên, trong phút chốc, bỗng có một thanh âm lớn làm đinh tai cả năm người đang đứng trong phòng.  

             Khi nhìn lại lần nữa, hóa ra là tấm biển hiệu mới của trung tâm tắm hơi ở tầng hai bị rơi vì đứt dây!  

             Tô Nhược Thanh bỗng toát mồ hôi lạnh, nếu như cô không đứng lại thì giờ phút này có lẽ cô đã bị đè nát bét rồi?  

             Lâm Tiêu Khánh lại quay sang cô, thấy sát khí trên đỉnh đầu đã tiêu tán không ít liền vẫy tay: "Không sao rồi, đi đi!"  

             Biểu cảm của anh vô cùng bình tĩnh, như thể mọi thứ đều đang trong tầm kiểm soát.  

             “Lợi hại thật!”, Trần Đỉnh Phong dụi mắt há hốc miệng, tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, không hề giống với bộ dạng bình tĩnh đĩnh đạc của quý ông thành đạt chút nào.  

             “Hừm!”, Tô Nhược Thanh định thần lại rồi trừng mắt nhìn Lâm Tiêu Khánh: “Đồ miệng quạ đen!”  

             Cô cho rằng đó là sự trùng hợp, tên khốn Lâm Tiêu Khánh may mắn đoán trúng, nhìn thấy anh hờ hững như vậy, cô càng tức giận mà quát: "Anh đi mua xổ số được rồi đó!"  

             “Đây là một gợi ý không tồi nhỉ, tôi sẽ cân nhắc!”, Lâm Tiêu Khánh không thèm ngước lên, anh thờ ơ đáp lại.  

             Tô Nhược Thanh nghiến răng, tên khốn này mới gặp đã chọc điên mình lên rồi, khiến cô quên mất mục đích chính của mình, cô im lặng một lúc rồi nói: "Tôi muốn cùng anh bàn một chuyện!"  

             “Không biết xếp hàng à?”, Lâm Tiêu Khánh liếc mắt nhìn sang cô rồi nói một cách thẳng thắn: “Nộp khoản tiền ban nãy rồi đứng xếp hàng đi!”  

             Nhiêu đây là đủ thoải mái rồi, cũng coi như đỡ tức!  

             “Tôi cần anh coi bói cho tôi sao?”, Tô Nhược Thanh mím chặt môi, ngực phập phồng lên xuống, tức đến mức hai má đỏ bừng.  

             “Người phụ nữ này thật ngoan cố! Nếu không trả tiền thì không cần nói nữa, tôi sẽ không coi cho cô!", Lâm Tiêu Khánh vốn đã thiếu tiền rồi, làm sao có thể bỏ qua cho cô vợ lạnh lùng đã phá rối hai vụ làm ăn trước được chứ?  

             Tô Nhược Thanh nghiến răng, nghĩ thầm nếu không nhịn thì sẽ thiệt mất, nên cô chỉ đành uất ức ứa nước mắt quét mã QR rồi chuyển tiền.  

             "Tài khoản Zalo đã được chuyển một nghìn tệ!"  

             Thông báo vang lên, Lâm Tiêu Khánh liền nhíu mày, người phụ nữ này muốn giết anh sao!  

             Sau khi lục tìm trong mấy cái túi thì cuối cùng cũng tìm thấy một đồng tiền xu, anh ném cho Tô Nhược Thanh: "Xin hãy tôn trọng nghề nghiệp của tôi, giá cả đã ghi rõ, vả lại tôi cũng chẳng phải là kẻ lừa đảo!"  

             Tô Nhược Thanh đen quá, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị bắt nạt như này, bây giờ lại bị tên buôn thần bán quỷ này chọc giận. Nếu như không vì chuyện lớn thì chắc cô đập nát cái tiệm này ra rồi!  

             Nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn, ngồi trên băng ghế bằng gỗ, ngồi im chờ đợi.  

             "Người anh em, cậu đúng là thần!", Trần Đỉnh Phong tâm phục khẩu phục.  

             "Quá lời rồi!", Lâm Tiêu Khánh đắc ý mỉm cười, nhìn thấy ấn đường của Trần Đỉnh Phong chuyển màu đen, anh trầm giọng hỏi: "Dạo này cuộc sống của ông không được ổn lắm phải không?"  

             Tô Nhược Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: "Vớ vẩn, ai sống ổn mà phải đến đây coi bói?"  

             Trần Đỉnh Phong nhíu mày đưa ra một kết luận, người phụ nữ này đúng là chanh chua, chỉ giỏi gây sự vô lý, ai cưới phải cô đúng là xui xẻo!  

             Ngay cả Lâm Tiêu Khánh tài giỏi như thần mà cũng không chịu được, nếu là người bình thường thì chẳng biết còn thế nào nữa?  

             Thực ra ông ta không biết, Tô Nhược Thanh lạnh lùng nhưng không phải loại người thích gây sự vô lý. Đương nhiên Lâm Tiêu Khánh là ngoại lệ, vì cô không coi anh là con người.  

             "Cô xong chưa?", Lâm Tiêu Khánh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, lão già nhất định điên rồi mới nói anh và Tô Nhược Thanh là trời sinh một cặp, còn đưa ra nhiều lý lẽ chứng minh cho việc đó đến vậy.  

             Anh thừa nhận ngoại hình của Tô Nhược Thanh từng khiến anh mê như điếu đổ, nhưng con tim nồng nhiệt ấy đã sớm bị sự băng giá của Tô Nhược Thanh dập tắt rồi.  

             Bị anh mắng như vậy, Tô Nhược Thanh quay đầu im miệng, nhưng trên mặt vẫn đầy sự khinh thường!  

             "Không giấu gì cậu, gần đây tôi thực sự có nhiều chuyện không được thuận lợi!", Trần Đỉnh Phong nhíu mày, nghĩ đến mấy hạng mục đầu tư dạo gần đây đều bị lỗ, sau mới nói: "Chưa đầy ba tháng, giá trị vốn hóa thị trường của công ty đã tụt mất mấy trăm triệu".  

             Khóe miệng Lâm Tiêu Khánh co giật, là mấy trăm triệu đấy!  

             Tên Trần Đỉnh Phong này có tiền ghê, mất nhiều tiền như vậy nhưng chỉ buồn khổ trong lòng, nếu như là anh chắc anh treo cổ tự tử rồi!  

             "Ừ!", Lâm Tiêu khánh gật đầu, mở mắt Thiên Cơ nhìn mấy giây, sau đó nhíu mày: "Khoản tiền mấy năm nay ông kiếm được không sạch sẽ phải không?"  

             Trần Đỉnh Phong giật mình, vốn định chối nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Khi ông ta kinh doanh buôn bán, đương nhiên phải dùng kha khá thủ đoạt, lượn leo không ít.  

             Lâm Tiêu Khánh khẽ lắc đầu nói: "Đây là báo ứng ông gặp phải, có điều may mà chỉ là tham lam, chứ chưa đến mức ngông cuồng, nếu không tôi cũng chịu!"  

             "Vậy rốt cuộc tôi nên làm thế nào?", Trần Đỉnh Phong vừa nghe thấy có hy vọng liền hưng phấn hẳn.  

             "Cống hiến cho xã hội, ví dụ quyên góp khoản tiền bất chính, tích âm đức!", Lâm Tiêu Khánh nói là thật, nhưng không hoàn toàn là thật.  

             Anh có thể giải được báo ứng này, chỉ là anh không muốn giải. Dù sao chỉ cần Trần Đỉnh Phong quyên góp toàn bộ chỗ tiền này thì mọi thứ sẽ tốt lên.  

             "Tôi...", Trần Đỉnh Phong nhíu mày, ông ta thực sự không nỡ quyên góp tiền.  

             Lâm Tiêu Khánh và ông già gặp nhiều kẻ có lòng tham không đáy rồi, anh chỉ thở dài một tiếng: "Vậy thì đợi phá sản đi!"  

             Nghe thấy hai chữ "phá sản", đầu Trần Đỉnh Phong ong ong lên, có điều theo chiều hướng này, không đến nửa năm, ông ta sẽ thực sự phá sản.  

             "Tôi sẽ quyên góp!", nghĩ đến hậu quả, ông ta nghiến răng nói: "Tôi sẽ dùng một trăm triệu để hợp tác với bộ giáo dục xây trường tiểu học ở vùng khó khăn!"  

             Lời ông ta nói khiến Lâm Tiêu Khánh suýt nữa nổi giận, mở miệng là một trăm triệu, có thể thấy mấy năm nay Trần Đỉnh Phong kiếm được không ít tiền bẩn, nhưng so với phá sản, thế này vẫn còn nhỏ lắm.  

             Tô Nhược Thanh nhíu mày, cô khó có thể tin được lời này được nói ra từ miệng một tên khốn như Lâm Tiêu Khánh.  

             Mặc dù anh gián tiếp làm việc tốt nhưng thủ đoạn vẫn quá đê hèn, vẫn không tẩy trắng được thân phận buôn thần bán quỷ của anh.  

             "Nhớ kỹ, làm việc tốt phải dùng tâm để làm, như vậy sự nghiệp của ông sẽ tốt lên thôi”, Lâm Tiêu Khánh gật đầu, anh không chém gió, mặc dù tu vi còn thấp, nhưng đại khái mọi chuyện là vậy.  

             "Cậu yên tâm!", Trần Đỉnh Phong trịnh trọng gật đầu: "Tôi sẽ đích thân tự mình giám sát tất cả hạng mục!"  

             "Sau này có chuyện gì có thể gọi cho tôi! Chỉ cần có thể làm được, tôi sẽ không từ chối!"  

             Vì thu phí quá ít nên Trần Đỉnh Phong cũng ngầm thừa nhận mình nợ anh một ân tình. Dù sao cũng là người có tiền, rất để ý đến thể diện.  

             Lâm Tiêu Khánh mỉm cười gật đầu, người nợ ân tình ông đây nhiều lắm, trong ngăn kéo tủ của anh đầy danh thiếp, anh cũng chẳng quan tâm, chỉ coi như lời khách khí.  

             "Tạm biệt!", Trần Đỉnh Phong ôm quyền, đưa hai vệ sĩ rời đi.  

             Thực ra bản tính của Trần Đỉnh Phong không xấu, cho nên Lâm Tiêu Khánh mới chịu chỉ đường dẫn lối cho ông ta, nếu như thật sự là báo ứng mà đất trời không dung thứ thì đừng nói anh không có năng lực thay đổi, cho dù có năng lực anh cũng không im miệng không nói.  

             Không coi bói cho người gian ác, đây chính là quy định của môn phái.  

             Sau khi Trần Đỉnh Phong rời khỏi, Lâm Tiêu Khánh nhìn Tô Nhược Thanh trắng nõn như ngọc, mềm mại xinh đẹp, khinh bỉ nói: "Cô mà cũng cần xem bói à?"  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK