Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Anh! Sao anh có thể làm được!”, cằm của Tô Minh Viễn sắp rớt xuống đất, anh ta nói với vẻ mặt sửng sốt.  

             “Tôi vừa nói rồi, thứ có tính mộc được tương trợ bởi tính kim sẽ sinh ra lửa, nhưng cần phải tìm một góc cố định, ở một nơi có phong thủy thích hợp trước đã, tôi vừa xem vị trí mặt trời và độ lệch của tầng mây, lấy ghế gỗ làm vật truyền dẫn, sau đó chọn thêm hướng hỏa thần góc đông nam, chỉ cần thời cơ chín muồi nhất định có thể sinh ra lửa”, Lâm Tiêu Khánh nói một cách đâu ra đấy khiến cho tên Tô Minh Viễn sững sờ.   

             “Thực sự quá thần kỳ…”, Tô Minh Vẫn vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kỳ lạ.  

             “Được rồi, cứ nhìn ngọn lửa đi, chẳng có lợi gì cho việc hỏa khí bộc phát của anh đâu”, câu nói này của Lâm Tiêu Khánh giống như một gáo nước lạnh khiến Tô Minh Viễn bừng tỉnh.  

             “Nhưng mà tại sao cái lá này lại không bị cháy? Tôi thấy cái cúc áo này cũng không bị cháy nghiêm trọng lắm”, lúc Tô Minh Vẫn nói câu này thì ngọn lủa đã dập tắt, anh ta cầm cúc áo lên ngắm nghía tỉ mỉ, ngoài việc một vài chỗ biến thành màu đen thì hoàn toàn không có sự thay đổi nào!  

             “Bởi vì đây chỉ là khí diệm, không giống ngọn lửa mà chúng ta thường thấy, loại lửa này sẽ không cháy lâu cũng sẽ không tiêu hao chất cháy”, Lâm Tiêu Khánh giải thích.  

             “Hơn nữa, cái lá này chỉ là vật truyền dẫn, vậy nên sẽ không cháy”, Lâm Tiêu Khánh bổ sung thêm.  

             “Lợi hại thật đấy!”, Tô Minh Viễn nói với biểu cảm khoa trương, anh ta bắt đầu tin tưởng hoàn toàn vào những gì Lâm Tiêu Khánh nói.  

             “Lâm Tiêu Khánh, tôi tin anh nhất định có thể làm được”, Tô Minh Viễn cổ vũ anh.  

             Lâm Tiêu Khánh nói với ý sâu xa: “Tục ngữ nói rất hay của đi thay người, nếu như anh muốn tránh tai họa lần này...”  

             Không đợi Lâm Tiêu Khánh nói xong, Tô Minh Viễn đứng bên cạnh chen mồm vào: “Tôi hiểu đạo lý này, đây là chút lòng thành của tôi, mong anh nhận lấy”, nói xong Tô Minh Viễn liền đưa cho Lâm Tiêu Khánh một tấm thẻ ngân hàng.  

             Lâm Tiêu Khánh nhìn tấm thẻ ngân hàng, anh cười rồi nói: “Anh đưa tiền cho tôi, thế chẳng khác gì tôi bị anh mua lại sao? Anh tung tin này ra thì tôi sống thế nào?”  

             “Lâm Tiêu Khánh, đây chỉ là một chút tấm lòng của tôi, anh nói nhiều như thế chắc chắn cũng cần một chút phí, anh nói xem phải không?”, Tô Minh Vẫn vẫn cung kính nói.  

             “Nể tình anh cố chấp như thế, tôi cũng không từ chối nữa, anh phải biết rằng lấy tiền của người khác, diệt trừ tai họa cho người ta, chứng tỏ tôi cũng có việc làm đàng hoàng”, Lâm Tiêu Khánh nói với dụ ý sâu xa.  

             “Lâm Tiêu Khánh, xem anh nói kìa, sao anh có thể hiểu được nhiều thứ như thế chứ?”, Tô Minh Viễn hỏi.  

             “Ngoài đạo lý uyên thâm về ngũ hành, bát quái càn khôn cũng ẩn chứa rất nhiều đạo lý, sau này tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe”, Lâm Tiêu Khánh nhặt chiếc lá đó lên, thả vào hòn non bộ, chiếc lá liền gắn vào cây như cũ, mặc dù Lâm Tiêu Khánh không nói gì nhưng Tô Minh Viễn đã nhìn thấy cảnh tưởng khó tin này.  

             Tô Minh Viễn vội chạy đến xem tình hình, anh ta động vào chiếc lá đó, ai không biết thì chắc chắn sẽ tưởng là nó chưa từng được ngắt ra!  

             “Sao có thể chứ!”, Tô Minh Viễn lẩm bẩm.  

             “Sao lại không thể chứ? Vạn vật trên thế gian, chuyện gì cũng có thể xảy ra, không phải không có cách mà là do chúng ta vẫn chưa tìm ra được cách mà thôi”, Lâm Tiêu Khánh nói với ý sâu xa.  

             Có thể nói bây giờ Tô Minh Viễn đã trở thành người hâm mộ của Lâm Tiêu Khánh, anh ta cười rồi nói: “Lâm Tiêu Khánh à, chuyện gì xảy ra với chiếc lá này vậy! Rõ ràng lúc nãy anh đã hái nó rồi mà, nhưng sao bây giờ lại không có vết thương nào!”  

             “Từ đầu đến cuối tôi chưa từng thực sự hái nó xuống, vật tính mộc rất thông minh, tôi chỉ mượn dùng một lúc, đổi vị trí cho nó rồi trả lại cho cây mà thôi, vì vậy hoàn toàn không có vết ngắt nào cả”.  

             Mặc dù Tô Minh Viễn không hiểu Lâm Tiêu Khánh đang nói gì nhưng anh ta lại nói với vẻ sùng bái: “Có phải những màn ảo thuật thay đầu ở trên tivi cũng biến hóa như thế này không?”  

             “Đó chỉ là thủ thuật che mắt hèn mọn mà thôi, còn của tôi là thuật phong thủy thực sự, sao có thể so sánh với nhau được chứ?”, Lâm Tiêu Khánh lại làm cái biểu cảm khinh bỉ đó.  

             “Đúng là không thể tin nổi...”, Tô Minh Viễn vẫn còn đang mấp máy miệng.  

             Lúc này có tiếng động ở cửa phòng, Lâm Tiêu Khánh đánh mắt nhìn, thì ra là Tô Nhược Thanh đến tìm anh.  

             Lúc bước vào Tô Nhược Thanh thấy Tô Minh Viễn đang đi phía sau Lâm Tiêu Khánh như một kẻ nịnh bợ, đột nhiên cô cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không phát hiện ra điều gì, cô khẽ nói: “Được rồi, chúng ta nên đi thôi”.  

             Lâm Tiêu Khánh cười gật đầu, nhưng Tô Minh Viễn lại không nỡ để anh đi, vội kéo tay anh lại rồi nói: “Lâm Tiêu Khánh, khi nào anh rảnh thì đến chỗ tôi chơi, chúng ta nói chuyện với nhau”.  

             Thấy Tô Minh Viễn nói như thế khiến Tô Nhược Thanh thấy kỳ lạ, cô xem phản ứng của Lâm Tiêu Khánh, anh lại bình thàn nói: “Yên tâm đi, tôi biết rồi”.  

             Tô Nhược Thanh không tài nào hiểu nổi thái độ của Tô Minh Viễn, sau khi hai người rời đi, cô tò mò hỏi: “Lâm Tiêu Khánh, tôi có chuyện muốn hỏi anh”.  

             “Sao thế”, Lâm Tiêu Khánh ngờ ngợ hỏi lại, hiếm khi mới thấy Tô Nhược Thanh nghiêm túc hỏi vấn đề của anh.  

             “Anh với Tô Minh Viễn có quan hệ gì? Tại sao đột nhiên anh ta lại có thái độ như thế với anh”, Tô Nhược Thanh hỏi.  

             “Có gì kỳ lạ chứ, phụ nữ các cô không hiểu được tình bạn giữa những người đàn ông đâu”, Lâm Tiêu Khánh cười với vẻ mặt thần bí.  

             “Tốt nhất anh đừng có giấu tôi chuyện gì, nếu để tôi biết được tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu”, Tô Nhược Thanh bực dọc nói.  

             “Thực ra cũng chằng có gì, chỉ là Tô Minh Viễn bị thu hút bởi sức quyến rũ của tôi”, Lâm Tiêu Khánh cười nói.  

             “Tôi hy vọng anh nói thật với tôi”, Tô Nhược Thanh lạnh lùng nói.  

             “Đương nhiên là thật rồi, lẽ nào tôi không đủ quyến rũ sao?”  

             Tô Nhược Thanh cạn lời, sau đó lảng sang chuyện khác: “Tôi đã giúp anh chuẩn bị một món quà cho ông nội, đến lúc đó anh đừng có làm tôi mất mặt”.  

             Tô Nhược Thanh tưởng rằng Lâm Tiêu Khánh sẽ cảm ơn cô, không ngờ rằng anh lại cười với vẻ mặt thần bí: “Thực ra tôi đã chuẩn bị xong quà tặng từ lâu rồi”.  

             “Anh có thể chuẩn bị được quà gì chứ?”, Tô Nhược Tuyết hỏi.  

             “Đương nhiên là tôi đã chuẩn bị một món quà to rồi, cô yên tâm đi”, Lâm Tiêu Khánh vẫn cười đùa.  

             “Xem ra tôi đã làm ơn mắc oán rồi, có điều nếu anh đã chuẩn bị rồi thì tôi cũng chẳng cần phải bận tâm nữa, đến lúc đó anh ăn mặc lịch sự một chút, chú ý lời nói của mình, đừng có làm tôi mất mặt”, Tô Nhược Thanh tiếp dục dặn dò.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK