Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Không sao, chỉ là tốt bụng nhắc nhở cậu chút thôi", Lâm Tiêu Khánh cười nói.  

             "Không ngờ Trương Đức Hoa ông lại dám tặng đồ giả!", lúc này Tô Minh Viễn đứng bên đột nhiên nhảy ra hét lớn.  

             "Tôi nói rồi! Đây là do Trương Văn giám định giúp tôi, đâu phải tôi muốn tặng hàng giả đâu! Tên khốn Trương Văn chết tiệt này, tức chết mất", từ nãy đến giờ mặt Trương Đức Hoa tái xanh, ông ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi.  

             "Bây giờ lập tức bắt Trương Văn lại cho tôi, đưa đến cục cảnh sát!", Trương Đức Hoa hét vào điện thoại.  

             "Đây là lựa chọn đúng đắn nhất từ nãy đến giờ của ông đấy", Lâm Tiêu Khánh lạnh lùng đáp.  

             "Vừa nãy nhà họ Trương chẳng phải còn đánh cược với Lâm Tiêu Khánh sao? Bây giờ nhà họ Trương rõ ràng thua mất!", một người trong đám đông lầm bầm nói.  

             "Ông Trương, ông thua rồi, ông nói xem bây giờ nên làm thế nào?", Lâm Tiêu Khánh hỏi.  

             "Tôi bảo rồi đây không phải lỗi của tôi, tại sao cậu cứ níu kéo không tha vậy?", Trương Đức Hoa nghiêm túc nói.  

             "Ban nãy chúng ta không nhấn mạnh ai đúng ai sai, ông đừng bắt nạt trẻ con như vậy chứ", Lâm Tiêu Khánh đáp.  

             Trương Đức Hoa nhìn Tô Nhược Thanh, lại nhìn ông cụ Tô vẫn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên, ông ta nuốt nước bọt đáp: "Lâm Tiêu Khánh, cậu hãy nhớ lấy cho tôi, tốt nhất đừng quá thể hiện ra mình tài giỏi!”  

             Lâm Tiêu Khánh không trả lời, chỉ nhìn Trương Đức Hoa, Trương Đức Hoa chắp tay chào hỏi ông cụ Tô, sau đó rời khỏi nhà họ Tô.  

             "Cậu đứng đây nói mãi, rốt cuộc cậu có quà gì tặng cho ông cụ Tô chứ?", một người phụ nữ đứng bên hỏi.  

             Lâm Tiêu Khánh lạnh lùng nói: "Tôi đương nhiên phải tặng cho ông cụ Tô một món bảo vật vô cùng quý giá rồi".  

             Nhưng mọi người vẫn xem thường Lâm Tiêu Khánh, dẫu sao nhìn bộ dạng của anh cũng chẳng giống người có thể lấy ra được món bảo vật, cho dù ban nãy nhận ra bình sứ Thanh Hoa thời Nguyên kia là giả thì cũng chỉ là may mắn nhất thời thôi.  

             Chỉ thấy Lâm Tiêu Khánh lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn, sau khi mở ra, bên trong có một chiếc gậy ngọc Như Ý xanh sẫm trong suốt!  

             Mọi người nhìn mà sững sờ, không khỏi cảm thán: "Tên Lâm Tiêu Khánh này sao lại có một món bảo vật quý giá như này vậy!"  

             Ngay cả Tô Nhược Thanh cũng kinh ngạc, cô khẽ kéo góc áo Lâm Tiêu Khánh: "Anh lấy được món đồ này ở đâu thế?"  

             "Dự tiệc mừng thọ của ông cụ Tô, tôi đương nhiên phải lấy ra bảo vật thực sự chứ, nếu không sẽ khiến cô mất mặt mất", Lâm Tiêu Khánh cười nói.  

             Ông cụ Tô nhìn thấy món bảo vật này cũng gật đầu liên tục, lúc này, một ông lão đứng bên nhìn gậy ngọc Như Ý của Lâm Tiêu Khánh với vẻ mặt phức tạp, ông có thể chắc chắn đây là món gia bảo nhiều đời của gia tộc mình!  

             Ông lão đứng bên ông cụ Tô chậm rãi bước ra, mọi người đều nhìn chằm chằm vào họ, người này là bạn chí cốt của ông cụ Tô, ông Lữ.  

             Ông Lữ chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Tiêu Khánh nói: "Cậu nhóc, không biết cậu lấy gậy ngọc này từ đâu vậy?"  

             Lâm Tiêu Khánh quan sát ông Lữ, cảm thấy người này khí chất bất phàm, liền đáp: "Ông Lữ, tôi lấy gậy ngọc Như Ý này từ chỗ bạn tôi, xin hỏi có vấn đề gì ạ?"  

             "Không giấu gì cậu, gậy ngọc Như Ý này vốn là món bảo vật được truyền lại của gia tộc tôi, nhưng đã sớm bị thất lạc từ thời chiến, bị kẻ trộm trong nhà lấy mất, gia tộc chúng tôi đã trải qua biết bao tháng ngày sa sút, tôi cũng không ngờ có ngày có thể nhìn thấy được gia bảo", ông Lữ kích động nói.  

             "Hóa ra là vậy", Lâm Tiêu Khánh suy nghĩ rồi gật đầu, nhưng cũng không nói gì, người đứng bên đều kính nể địa vị của ông Lữ, Lâm Tiêu Khánh nhất định đem món bảo vật này tặng ông ấy, nhưng Lâm Tiêu Khánh lại làm điều khiến mọi người khiếp sợ.  

             "Xin lỗi, không được".  

             Mọi người vừa nghe thấy Lâm Tiêu Khánh nói vậy đều không dám tin vào tai mình.  

             "Trời ơi, tên Lâm Tiêu Khánh này đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"  

             "Thằng nhãi này tự cao tự đại quá, dám đắc tội cả ông Lữ!"  

             Đám đông xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Tiêu Khánh, nhưng Lâm Tiêu Khánh vẫn chẳng quan tâm mà nói: “Thực ra tôi không phải là người có thể đưa ra quyết định".  

             Sắc mặt ông Lữ rõ ràng không tốt, dù sao nhiều năm như vậy không có ai dám nói với ông bằng giọng điệu như vậy, Tô Nhược Thanh cũng cảm thấy chuyện này khó xử, cô nói nhỏ với Lâm Tiêu Khánh: "Ông Lữ là công thần thời kỳ đầu lập quốc, là nhân vật được mọi người kính nể trong giới chính trị, có nhiều học trò của ông là người có máu mặt, sao anh có thể nói như vậy được".  

             Lâm Tiêu Khánh cười nói: "Ông Lữ, dù sao đây cũng là quà mừng thọ tôi tặng cho ông cụ Tô, tục ngữ có câu quà đã tặng rồi thì quyền quyết định không còn nằm trong tay tôi nữa, vậy nên chuyện này phải để ông cụ Tô quyết".  

             Mọi người đều cảm thấy Lâm Tiêu Khánh đúng là tên ngu, nhưng Tô Minh Viễn và Tô Nhược Thanh lại có cái nhìn khác về Lâm Tiêu Khánh, ông cụ Tô sau khi nhận lấy gậy ngọc Như Ý liền chậm rãi nói: "Haizz, nói đi nói lại, bây giờ cũng nên để vật về tay chủ thôi", sau đó liền đặt gậy ngọc Như Ý vào tay ông Lữ.  

             Sau khi ông Lữ nhận được gậy ngọc Như Ý, hai mắt lộ rõ vẻ vui mừng, ông cười nói: "Cậu nhóc đúng là người tốt!"  

             Đến khi tiệc mừng diễn ra được một lúc, Lâm Tiêu Khánh đột nhiên phát hiện, sắc mặt ông cụ Tô có hơi khó coi, có vẻ như vô cùng mệt mỏi, Lâm Tiêu Khánh đứng bên khách khí hỏi: "Ông cụ Tô, xin hỏi dạo gần đây ông không được khỏe sao?"  

             Ông cụ Tô xua tay, ho một lúc rồi nói: "Khụ khụ... không sao, bệnh cũ thôi".  

             Tô Nhược Tuyết đứng bên đáp: "Bảo là bệnh cũ có điều bệnh này đã quấn lấy ông lâu lắm rồi, vậy nên anh có cách nào để chữa không?", Tô Nhược Thanh hỏi Lâm Tiêu Khánh.  

             "Đúng vậy, Lâm Tiêu Khánh, anh lợi hại như vậy nhất định có cách chữa khỏi căn bệnh dai dẳng của ông cụ", Tô Minh Viễn đứng bên vội vàng nói, Lâm Tiêu Khánh bây giờ đã trở thành thần tượng trong tim anh ta.  

             Nhưng Lâm Tiêu Khánh xua tay nói: "Chắc tôi không chữa được bệnh này".  

             Tô Nhược Thanh vừa nghe thấy câu này liền cảm thấy không hiểu nổi: "Ban nãy anh lợi hại lắm mà? Tại sao gặp phải bệnh này lại không được?"  

             "Lâm Tiêu Khánh, anh nhất định là đang lừa chúng tôi đúng không?", Tô Minh Viễn đứng bên hùa theo.  

             "Mấy đứa đừng làm khó cậu ấy, khi ông còn trẻ thường liều mạng với người ta nên mắc một số bệnh, bệnh nhiều năm rồi, không cần lo", ông cụ Tô đứng bệnh lạnh lùng nói.  

             "Tôi nói thật mà, không phải tôi không muốn chữa, mà là bây giờ tôi thực sự không có cách chữa, tình trạng của ông cụ Tô bây giờ rất phức tạp, đây không phải là vấn đề y học thông thường", Lâm Tiêu Khánh đáp.  

             "Không phải vấn đề y học thông thường? Ý anh là sao, chẳng nhẽ ông cụ bị người ta nguyền rủa?", Tô Minh Viễn kinh ngạc nói.  

             "Mọi người yên tâm, tôi cần tìm một số thứ, đến lúc đó nhất định có thể chữa khỏi cho ông cụ Tô", Lâm Tiêu Khánh thề thốt nói.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang