Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tô Nhược Thanh mặt mày kỳ quái: "Ông ta bị sao vậy?"  

             "Có thể là do có tuổi rồi nên bị mắc chút bệnh", Lâm Tiêu Khánh nhún vai, mặt mày bất lực nói.  

             Người đứng bên nhìn Trương Đức Hoa mất mặt như vậy cũng không kìm được mà xoi mói ông ta, cuối cùng phu nhân nhà họ Trương cũng chạy tới.  

             "Anh làm gì ở đây vậy? Có thấy mất mặt không hả", bà Trương khiển trách.  

             "Vợ! Em đến đúng lúc lắm! Sao anh không nhìn thấy gì nữa rồi!", Trương Đức Hoa hoảng sợ nói.  

             Đây cũng là lần đầu tiên bà Trương gặp trường hợp này, khi đang định nhìn xem Trương Đức Hoa bị làm sao, ông cụ Tô đã bước ra từ bên cạnh.  

             "Xảy ra chuyện gì vậy?", giọng nói hùng hồn của ông cụ Tô vang lên.  

             Lâm Tiêu Khánh nghe thấy giọng này liền vội vàng quay người chúc mừng, đúng lúc này Trương Đức Hoa lại nhìn thấy ánh sáng.  

             "Hả.... vừa nãy... xảy ra chuyện gì vậy...", bây giờ Trương Đức Hoa vẫn còn hoảng sợ, ông ta sững sờ đứng tại chỗ thở hổn hển.  

             Đương nhiên chỉ có một mình Lâm Tiêu Khánh biết nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.  

             Trương Đức Hoa vừa nhìn thấy ông cụ Tô liền vội vàng chắp tay: "Chúc ông Tô phúc thọ an khang, thọ tỷ Nam Sơn”.  

             "Cảm ơn", ông cụ lạnh lùng đáp, rõ ràng chẳng để ý đến nhà họ Trương.  

             Trương Đức Hoa vô cùng vui mừng, Lâm Tiêu Khánh nhìn thấy bộ dạng của ông ta, trong lòng thầm chửi: "Đúng là chứng nào tật đấy".  

             "Ông Tô, tôi đã chuẩn bị cho ông một phần quà mừng thọ, mong ông xem qua".  

             Chỉ nhìn thấy Trương Đức Hoa dặn dò thuộc hạ bưng ra một bình sứ Thanh Hoa cực kỳ lớn.  

             Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bình sứ Thanh Hoa tinh xảo đẹp đẽ thế này, họ không khỏi cảm thán, Trương Đức Hoa nhìn thấy phản ứng của mọi người thì không khỏi mừng thầm, ông ta có hơi đắc ý mà nói: "Ông Tô, đây là bình gốm Thanh Hoa có từ thời Nguyên, bây giờ rất khó tìm trên thị trường, đây là món quà tôi đặc biệt chuẩn bị cho ông, mong ông phúc lộc song toàn".  

             "Mồm mép tép nhảy, biết cách nói chuyện ghê nhỉ", Lâm Tiêu Khánh đứng bên cười nói.  

             Nhưng lời này lại lọt vào tai Trương Đức Hoa, ông ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lâm Tiêu Khánh như vậy, ông ta lập tức phản bác: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Tô! Cậu đừng có đứng ở đây làm loạn!"  

             "Ông bảo tôi làm loạn? Ông nghĩ kỹ lại đi, ông biết đây là tiệc mừng thọ của ông cụ Tô, nhưng quà mừng thọ của ông chẳng có tâm gì cả", Lâm Tiêu Khánh khinh thường nói.  

             Mọi người đứng bên vừa nghe thấy Lâm Tiêu Khánh nói như vậy lập tức khẽ bàn tán.  

             "Tên nhãi này chẳng biết trời cao đất dày là gì, dám bảo quà của nhà họ Trương không có tâm".  

             "Tôi nói quả nhiên không sai, ăn mặc bảnh bao lộng lẫy, nhưng thực chất chỉ là một tên cặn bã".  

             "Tôi thấy tên này tay không mà đến, còn có mặt mũi chê quà người ta".  

             Trương Đức Hoa vừa thấy mọi người nói giúp mình liền thấy tự tin hẳn, ông ta nói với Lâm Tiêu Khánh một cách kỳ quái: "Cậu nói tôi tặng quà không có tâm? Cậu có tư cách gì mà nói tôi như vậy!"  

             "Cái này cũng đâu phải tôi không có tư cách, ông đem một chiếc bình hoa giả đến lừa bịp, vậy mà còn mặt mũi hỏi tôi có tư cách hay không á?", Lâm Tiêu Khánh lạnh lùng nói.  

             "Cái gì? Bình sứ Thanh Hoa này là giả!", một người phụ nữ đứng bên nhỏ giọng nói.  

             Trương Đức Hoa nghe xong liền sững sờ mất ba giây, sau đó đột nhiên cười lớn: "Đúng là một thằng nhãi ngu si! Dám nói bình sứ Thanh Hoa thời Nguyên này là giả! Đúng là chuyện cười!"  

             "Haizz, tôi thực sự không nỡ để ông lừa gạt ông cụ Tô, tôi thấy bình sứ này đặt ở đây chướng mắt lắm", Lâm Tiêu Khánh tùy ý bước lên, hai tay khẽ đẩy, bình sứ Thanh Hoa liền rơi xuống vỡ thành trăm mảnh!  

             Nhìn thấy cảnh này, đám đông lập tức yên lặng, Trương Đức Hoa bùng nổ trong nháy mắt.  

             "Lâm Tiêu Khánh! Cậu muốn làm gì vậy! Cậu điên rồi sao!", Trương Đức Hoa nhìn thấy mảnh sứ Thanh Hoa trên đất lập tức cảm thấy đau lòng.  

             Ông cụ Tô đứng bên không nói một lời, ông chắp tay sau lưng lặng lẽ nhìn về phía hai người.  

             "Ê, chẳng phải chỉ là cái bình hoa giả thôi sao, sau này ông lên chợ trời mua mấy cái chỉ có một trăm tệ thôi, cần gì phải đau lòng đến vậy?", Lâm Tiêu Khánh bất lực nói.  

             "Cậu dựa vào cái gì mà bảo là hàng giả! Cậu hiểu cái đếch gì chứ!", Trương Đức Hoa mắng.  

             "Giả là giả, có gì để mà tranh cãi chứ, ông lấy cái đấy để sưu tầm tôi không quan tâm, nhưng tặng ông cụ Tô thì không có tư cách", Lâm Tiêu Khánh lạnh lùng nói.  

             "Ông Tô! Ông phân xử giúp tôi với! Lâm Tiêu Khánh làm vỡ bình sứ Thanh Hoa của tôi, nhà họ Tô mấy người nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý về chuyện này!", Trương Đức Hoa lập tức nói với ông cụ Tô.  

             "Về lý mà nói, Lâm Tiêu Khánh bây giờ không còn là người nhà họ Tô chúng tôi nữa, chuyện này tôi không quản được", ông cụ Tô nói như đinh đóng cột.  

             Trương Đức Hoa vừa nghe xong mặt mày sững sờ, điều này có nghĩa là Lâm Tiêu Khánh không phải người nhà họ Tô, muốn tìm thì phải tìm Lâm Tiêu Khánh để tính sổ, còn nhà họ Tô không liên quan đến chuyện này!  

             Nhưng trong mắt Trương Đức Hoa, Lâm Tiêu Khánh bây giờ là một tên vô lại không ai quản! Ông ta có thể làm được gì chứ!  

             "Lâm Tiêu Khánh! Hôm nay cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi!", Trương Đức Hoa tức giận đùng đùng hét lớn.  

             "Tôi nghĩ Lâm Tiêu Khánh vốn chẳng làm gì sai, dựa vào đâu phải giải thích cho ông? Nếu ông thực sự tặng ông nội hàng giả thì ông có ý gì? Khinh thường nhà họ Tô à?", Tô Nhược Thanh đứng bên hùng hổ hăm dọa.  

             "Đại tiểu thư, không phải đồ của cô thì cô đâu có xót, Lâm Tiêu Khánh là người như thế nào, chẳng nhẽ chúng ta không hiểu rõ? Cô bảo vệ tên đó cũng vô dụng", bà Trương đứng bên nói giúp.  

             Lúc này một giọng nói vang lên trong đám đông.  

             "Tôi thấy Lâm Tiêu Khánh không làm gì sai!"  

             Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, không ngờ người này lại là Tô Minh Viễn!  

             "Lâm Tiêu Khánh nói bình sứ Thanh Hoa là giả thì nhất định là hàng giả, tôi tin anh ấy", Tô Minh Viễn đi tới, đứng bên Lâm Tiêu Khánh.  

             Nếu như xét về tình và lý, Tô Nhược Thanh bảo vệ cho Lâm Tiêu Khánh là chuyện đương nhiên, thì Tô Minh Viễn có thái độ như này đúng là có hơi kỳ quặc, bây giờ mọi người đều bắt đầu bàn tán, liệu bình sứ Thanh Hoa của Trương Đức Hoa có vấn đề hay không.  

             Lúc này Trương Đức Hoa nhìn ông cụ Tô phát hiện ra ông cụ đang nhắm mắt giả vờ ngủ, như này đúng là khiến ông ta khó xử.  

             "Được thôi, cậu bảo bình sứ Thanh Hoa của tôi là giả, nói có sách mách có chứng, vậy cậu lấy bằng chứng ra đi!", Trương Đức Hoa tức giận nói.  

             Lâm Tiêu Khánh nhìn ra bình sứ Thanh Hoa là đồ giả từ lâu rồi, bây giờ sao có thể sợ cược với Trương Đức Hoa chứ, vậy nên anh liền nói: "Được, vậy nếu tôi thực sự lấy ra được chứng cứ, sau này nhà họ Trương mấy người cách xa Tô Nhược Thanh của tôi một chút nhé, nghe rõ chưa!"  

             Có thể nói canh bạc này của Lâm Tiêu Khánh là nhằm vào nhà họ Trương, bà Trương tức giận nói: "Chỉ là một thằng nhãi ranh mà khẩu khí lớn nhỉ? Cậu mà thua thì đừng trách lúc đó tôi không khách khí!"  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK