Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Bà Trương cũng không phải dạng vừa đâu, vậy nên trong trận cá cược lần này mọi người cũng chưa dám chắc là ai thua ai thắng.  

             Chỉ có điều lúc này đột nhiên có một ông già ngất xỉu, mọi người đều rất lo lắng.  

             May mà có Tống đại phu, người nổi tiếng nhất thành phố có mặt ở đây, vậy nên mọi người cũng không quá lo lắng.  

             Lâm Tiêu Khánh cũng từng nhìn thấy châm cứu, nhưng không ngờ bộ dụng cụ châm cứu của Tống Nhất Huy lại đầy đủ như thế, các loại kim có thể trải đầy nửa mặt đất, những người không liên quan đều bị dồn vào một góc bên cạnh, Tống Nhất Huy rút một cây kim châm chọc vào ấn đường của Lý Hoa Lễ, chiêu này được gọi là định thần.  

             Tay của Tống Nhất Huy thoăn thoắt chọc liền mấy cây kim châm lên huyệt thái dương và cơ thể của Lý Hoa Lễ, Lâm Tiêu Khánh có thể thấy được mí mắt của ông ấy bắt đầu cử động nhẹ.  

             “Ôi, thần kỳ thật đấy!”  

             “Tôi nói rồi mà, Tống thần y mà đến, bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện cũng phải chịu thua”.  

             “Đúng là thần y hạ phàm!”  

             Tống Nhất Huy chỉ đơn giản chọc vài cây kim châm mà Lý Hoa Lễ đã có chuyển biến tích cực, mọi người đều hết lời khen ngợi ông ta.  

             Tuy nhiên Lâm Tiêu Khánh lại nhìn ra được lỗ hổng, mặc dù cách châm cứu của Tống Nhất Huy rất thần kỳ nhưng anh phát hiện luồng khí đen xung quanh đầu Lý Hoa Lễ không bị ảnh hưởng bởi cách cứu chữa của Tống Nhất Huy, ngược lại bởi vì ông ta đã mở mạch máu trên trán của Lý Hoa Lễ nên những luồng khí đen đó lập tức chui hết vào trong đầu ông ấy.  

             Tống Nhất Huy tiếp tục chọc vài cây kim lên đỉnh đầu Lý Hoa Lễ, lần này Lâm Tiêu Khánh đã nhìn rõ rồi, những khí đen đó trở nên hỗn độn giống như bị một luồng nhiễu loạn đánh trúng, dần dần tiêu tan đi, khí đen còn lại cũng bắt đầu di chuyển vào khí quản bên trong cơ thể của Lý Hoa Lễ.  

             Tống Nhất Huy ấn nhẹ tay vào phần bụng dưới của Lý Hoa Lễ, Lâm Khánh Tiêu nhìn thấy dưới lòng bàn tay của ông ta dường như phát ra một luồng ánh sáng vàng. Luồng ánh sáng vàng bắt đầu lan khắp cơ thể của Lý Hoa Lễ, khi gặp phải luồng ánh sáng vàng thì khí đen lập tức tan rã, sau khi luồng khí đen cuối cùng ở vị trí tim tiêu tan thì Lý Hoa Lễ cũng mở mắt.  

             “Thật thần kỳ! Châm nhẹ vài cây kim thôi là đã chữa khỏi bệnh cho giáo sư Lý Hoa Lễ!”  

             “Nếu như không tận mắt chứng kiến thì tôi thực sự không dám tin!”  

             “Tống thần y quả là danh bất hư truyền! Nếu là tôi cho dù khuynh gia bại sản cũng phải mời bằng được Tống Thần y về làm người phụ trách chính trong sự nghiệp nghiên cứu thuốc”.  

             Sau khi chứng kiến y thuật thần kỳ của Tống Nhất Huy, mọi người đều hết ca tụng ông ta giống như thần y tái thế vậy.  

             Nhưng Lâm Tiêu Khánh lại phát hiện ra, giữa ấn đường của Lý Hoa Lễ lại có một chút khí đen mờ ảo, anh cảm nhận được rằng lượng lớn khí đen kia đều được phát tán ra ngoài thông qua vết bớt đen, xem ra đây chính là nơi con ma ốm quấy rầy ông Lý Hoa Lễ.  

             Nhưng rõ ràng Tống Nhất Huy lại không chú đến màn sương màu đen mờ ảo trong lần châm kim thứ nhất của mình, ông ta chỉ lấy con vi rút khí đen trong cơ thể Lý Hoa Lễ mà thôi, bây giờ ông ta lại ra vẻ trịch thượng, tùy ý rút kim ra, đứng dậy tận hưởng những lời ca tụng mà mọi người dành cho mình.  

             “Không đúng, bệnh của giáo sư Lý Hoa Lễ vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn”, Lâm Tiêu Khánh đứng bên cạnh khẽ nói.  

             Tô Nhược Thanh nghe thấy vậy liền hỏi: “Tại sao anh lại nói như thế chứ?”  

             “Tống đại phu vừa nãy chỉ là làm xoa dịu tình trạng bệnh của giáo sư Lý Hoa Lễ mà thôi, nhưng chỉ chữa ngọn mà không chữa gốc, giáo sư vẫn sẽ tiếp tục phát bệnh, chỉ là bây giờ được Tống đại phu trì hoãn thời gian phát bệnh mà thôi”, Lâm Tiêu Khánh đứng một bên giải thích cho Tô Nhược Thanh.  

             “Cậu nhóc này đúng là ngông cuồng! Dám ở đây chất vấn y thuật của ông Tống, ai cho cậu quyền nói chứ?, Trương Đức Hoa bực dọc nói.  

             “Tên này đúng là thích lo chuyện bao đồng”, Lâm Tiêu Khánh chửi thầm trong bụng.  

             Lâm Tiêu Khánh biết chắc chắn, anh tận mắt chứng kiến sự việc, sao có thể nói sai được chứ! Lâm Tiêu Khánh cho rằng siêu năng lực của mình cũng đáng tin, anh chắc chắn không nhìn lầm, màn sương màu đen như một chấm nhỏ ở giữa ấn đường chính là nguồn gốc dẫn đến bệnh tình của ông.  

             “Vốn dĩ là như vậy! Bệnh của giáo sư Lý Hoa Lễ vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, sau này sẽ tái phát nghiêm trọng hơn, hậu quả không thể lường trước được”, Lâm Tiêu Khánh vội vàng phản bác lại lời của Trương Đức Hoa, anh không ngừng cao giọng, lập tức bị người bên cạnh nghe thấy.  

             “Đây là ai? Có phải người mới đến không? Không biết lòi đâu ra tên oắt con”.  

             “Anh nhìn dáng vẻ của cậu ta đi, chắc chắn là một kẻ ăn không ngồi rồi!”  

             “Đúng là không biết trời cao đất dày, lại dám phê bình y thuật của ông Tống!”  

             “Loại người như này nên ném ra đầu đường, không cho ăn cơm, để cậu ta nếm mùi khổ sở, xem cậu ta còn dám bất kính với ông Tống không”.  

             Mọi người ngày càng kích động, vô cùng khinh bỉ lời nói của Lâm Tiêu Khánh, dù gì Tống Nhất Huy cũng là một vị thần y có tiếng trong giới y học, tuy nhiên một tên Lâm Tiêu Khánh vô danh tiểu tốt lại dám ở đây dạy đời ông ấy, đương nhiên mọi người đều cảm thấy phẫn nộ.  

             “Tôi đang nói sự thật! Bệnh tình của giáo sư Lý Hoa Lễ vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn! Thứ các người nhìn thấy chỉ là hiện tượng giả tạo, nguồn gốc căn bệnh của ông ấy vẫn ở bên trong cơ thể!”, Lâm Tiêu Khánh nhìn thấy mọi người bị che mắt bởi uy nghiêm và danh tiếng của Tống Nhất Huy, đối đầu với mình như thế, anh lập tức thấy không vui liền lớn tiếng nói.  

             “Anh nói bé thôi, để ông Tống nghe thấy là không xong đâu”, Tô Nhược Thanh lo lắng kéo Lâm Tiêu Khánh, anh nhìn cô, cơn giận cũng dịu đi, nhưng vẫn không can tâm, bực dọc nhìn đám người xung quanh.  

             “Anh tưởng mình là ai chứ!”  

             “Đúng vậy! Anh chỉ là người thường, ra vẻ gì chứ!”  

             “Tên ranh con này đúng là không biết tốt xấu, tôi muốn đấm cho cậu ta một trận”.  

             Mọi người cảm thấy Lâm Tiêu Khánh bất kính với ông Tống, lúc này đột nhiên Trương Đức Hoa nói: “Ba lăng nhăng, không biết cái gì cả”.  

             Bị Trương Đức Hoa khiêu khích như thế, Lâm Tiêu Khánh lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người, đám đàn ông trong phòng vung nắm đấm, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK