Vương Đằng không bị lực lượng của Kim Linh Quả làm cho nổ tung.
Hắn điên cuồng vận chuyển Thái Cổ Thần Ma Quyết, tiến hành luyện hóa và hấp thu lực lượng của Kim Linh Quả, đồng thời dẫn dắt nó, vừa chiết xuất chân khí của mình vừa tiến thêm một bước rèn luyện nhục thể của mình, giảm bớt gánh nặng cho cơ thể.
Nhưng dù vậy, Vương Đằng vẫn cảm thấy khó chịu trước lực lượng khổng lồ của Kim Linh Quả.
Khi Vương Đằng đang nhanh chóng chạy trốn, trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, xiềng xích trong cơ thể hắn bị phá vỡ, tu vi vốn đã đạt đến Ngưng Chân cảnh tầng một đỉnh phong vào thời khắc này tăng vọt đến Ngưng Chân cảnh tầng hai với thế như chẻ tre.
Không chỉ vậy, tu vi của hắn vẫn đang không ngừng tăng lên, hướng tới Ngưng Chân cảnh tầng ba!
"Không ngờ dưới tình huống như vậy lại có thể đột phá, linh quả màu đỏ kia hẳn là linh quả ngũ phẩm thượng đẳng Kim Linh Quả. Người phụ nữ đã cướp Kim Linh Quả do Thanh Dực Phục Hổ này canh giữ nên mới bị nó truy sát như thế!”
Lúc này Vương Đằng đã hiểu tại sao cô gái áo trắng lại bị Thanh Dực Phục Hổ truy sát.
Kim Linh Quả là linh quả ngũ phẩm thượng đẳng, năm ngàn năm mới chín một lần, cho dù trong rất nhiều linh quả ngũ phẩm thì nó cũng cực kỳ hiếm thấy, lực lượng ẩn chứa trong đó vô cùng khổng lồ.
Ngoài ra nó còn có một tác dụng là phá giai.
Khi thú hoang nuốt Kim Linh Quả đã chí thì có thể tăng tỷ lệ phá giai thành công.
Ví dụ như con Thanh Dực Phục Hổ này hiện tại đã là thú hoang cấp năm cửu phẩm đỉnh phong, nếu nuốt Kim Linh Quả này thì có hy vọng rất lớn có thể đột phá trở thành thú hoang cấp sáu.
Mà thú hoang cấp sáu là yêu tu, đến lúc đó có thể tu luyện thần thông.
Đối với thú hoang mà nói, trở thành thú hoang cấp sáu là một lần lột xác to lớn.
Vì vậy, có thể tưởng tượng được Kim Linh Quả này đối với Thanh Dực Phục Hổ này quan trọng như thế nào.
Kim Linh Quả mà Vương Đằng nuốt vào thực ra vẫn chưa chín hoàn toàn, Kim Linh Quả thực sự chín có màu đỏ cam chứ không phải đỏ tươi.
Kim Linh Quả này vốn chỉ còn khoảng một tháng nữa là chín hoàn toàn. Con Thanh Dực Phục Hổ này muốn đợi đến khi Kim Linh Quả này chín hoàn toàn mới nuốt vào để đạt được hiệu quả tốt nhất. Không ngờ lại bị cô gái áo trắng kia phát hiện rồi đánh cắp, thế là đuổi theo suốt chặng đường.
"Gào!"
Sau lưng, con Thanh Dực Phục Hổ vẫn đang gầm thét, đuổi theo Vương Đằng không bỏ, ngẩng cao cái đầu to lớn, ngoại trừ tức giận, trong mắt nó còn có chút sửng sốt.
Không ngờ một võ giả Ngưng Chân cảnh nho nhỏ như Vương Đằng lại có thể có tốc độ kinh người như vậy. Càng không ngờ với tu vi của Vương Đằng mà sau khi nuốt Kim Linh Quả lâu như vậy, hắn vẫn không bị lực lượng khổng lồ của Kim Linh Quả làm cho nổ tung.
Nghe thấy tiếng gầm rú của Thanh Dực Phục Hổ sau lưng, Vương Đằng quay lại liếc nhìn Thanh Dực Phục Hổ đang dần dần đến gần, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù hắn không bị lực lượng của Kim Linh Quả nổ tung thì đợi cho đến khi Thanh Dực Phục Hổ đuổi kịp, hắn cũng sẽ bị móng vuốt của Thanh Dực Phục Hổ cào chết.
"Thanh Dực Phục Hổ là thú hoang cấp năm, cho dù mình đột phá đến Ngưng Chân cảnh tầng hai cũng không thể là đối thủ của nó. Nếu thực sự bị nó đuổi kịp, nó chỉ cần ngáp một cái cũng có thể giết chết mình rồi..."
Vương Đằng lo lắng, vừa trốn thoát vừa nghĩ cách giải cứu bản thân.
Bốn phía, vô số thú hoang cảm nhận được hơi thở của Thanh Dực Phục Hổ đều hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, như phát sinh thú triều vậy.
"Hửm? Âm thanh gì thế?"
Trong Đại Hoang, những bóng đen chập chờn, rơi xuống trên cành cây.
Hoá ra là Ám Ảnh Vệ do Mạc Sơn phái đi truy sát Vương Đằng.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Mạc Sơn, những Ám Ảnh Vệ này đi suốt đêm tới Đại Hoang, khoảng mười giờ lúc bình minh thì đi sâu vào trong.
Bọn họ đều nắm vững một số phương pháp lần theo dấu vết, có thể tìm ra phương hướng đại khái của Vương Đằng thông qua một số manh mối nên đã đuổi theo suốt cả đường.
Lúc này, mọi người đột nhiên cảm nhận được những âm thanh dị thường từ xa truyền đến.
Ngay sau đó, mọi người cảm nhận được mặt đất rung chuyển. Mạc Ảnh nhảy lên, trực tiếp nhảy lên ngọn cây, nhìn về phía xa, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Từ xa, hắn ta nhìn thấy một bóng người nhẹ như chim én, phi nước đại trên ngọn cây, phía sau là từng đạo tàn ảnh.
Mà xa hơn ở phía sau, một con hổ khổng lồ với đôi cánh xanh đang đuổi theo hắn.
Khói bụi cuồn cuộn tứ hướng, vô số thú hoang bị Thanh Dực Phục Hổ làm cho hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, đụng ngã vô số cây cối.
"Đó là... Vương Đằng?"
Mạc Lâm và Mạc Phong cũng bước lên ngọn cây, khi nhìn thấy bóng người đang lao tới trước mặt thì tức khắc vui mừng, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy Vương Đằng rồi!
Song giây tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt họ lập tức cứng lại, rồi chuyển sang hoảng hốt!
"Thú hoang cấp năm, Thanh Dực Phục Hổ!"
Hai người lập tức tái mặt.
"Đi mau!"
Ba người định thần lại, lập tức hét lên với những Ám Ảnh Vệ khác dưới trướng, sau đó lập tức thi triển thân pháp lao về phía xa.
Bọn họ thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ vì sao Vương Đằng có thể rơi vào sự truy sát của thú hoang cấp năm, vừa xoay người đã rời đi.
Tuy nhiên, tốc độ của họ làm sao có thể so sánh được với Vương Đằng đã tu luyện võ kỹ siêu phẩm và thú hoang cấp năm cửu phẩm đỉnh phong như Thanh Dực Phục Hổ?
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, Vương Đằng đã đuổi kịp bọn họ.
"Ám Ảnh Vệ Mạc gia?"
Vương Đằng chạy một mạch, trước đó không để ý tới đám người Mạc Ảnh, sau khi đến gần bọn họ thì mới phát hiện, trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại không dừng lại, trong nháy mắt đã bỏ xa bọn họ.
Phía sau, Thanh Dực Phục Hổ vẫn đang đuổi theo. Trong mắt nó cũng không hề có đám người Mạc Ảnh, nhưng dù vậy, Thanh Dực Phục Hổ xông tới một mạch như thế, khí tức cường đại và sức lực kinh khủng trên người nó cũng không phải là thứ mà đám người Mạc Ảnh có thể chịu được.
"A!"
Sau một khắc, tiếng hét thảm lập tức vang lên, đám Ám Ảnh Vệ bị bỏ lại phía sau biến thành từng nắm sương máu trong tiếng kêu thảm thiết, chết không toàn thây!
Ngay cả Mạc Lâm, Mạc Phong và Mạc Ảnh, những người đã đạt đến Ngưng Chân cảnh sơ kỳ tầng ba và tầng bốn cũng không thể chống cự trước áp bức từ khí tức cường đại của Thanh Dực Phục Hổ. Tất cả bọn họ đều bị va chạm và nghiền nát thành sương máu trong sự hoảng sợ và tuyệt vọng tột cùng.
Ba nhánh Ám Ảnh Vệ do Mạc Sơn phái tới, tổng cộng có ba mươi ba người, toàn quân bị diệt chỉ trong nháy mắt.
Không phải chết trong tay Vương Đằng, mà là chết dưới khí tức nghiền nát của thú hoang cấp năm, Thanh Dực Phục Hổ!
Đây chính là sức mạnh của thú hoang cấp năm cửu phẩm đỉnh phong.
Chỉ hơi thở thôi cũng không phải là thứ mà những võ giả bình thường có thể chịu đựng được.
Nó chỉ còn một bước nữa là có thể hóa yêu!
Cô gái áo trắng Tứ Cực bí cảnh kia còn bị nó đả thương, bị nó truy sát. Một đại hung tuyệt thế như vậy, ai có thể chống đỡ được?
Quay đầu lại phía sau, nhìn thấy sương máu cuồn cuộn, Vương Đằng chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, không hề cảm thấy thương xót cho đám Ám Ảnh Vệ Mạc gia, bởi vì hắn biết một khi bị bắt được, hắn sẽ cũng có kết cục như thế này.
Tu vi của hắn không ngừng tăng lên, hiện tại đã gần như đạt tới Ngưng Chân cảnh tầng hai hậu kỳ. Tốc độ tăng trưởng này tuyệt đối vô cùng kinh khủng.
Tuy nhiên Vương Đằng chẳng vui nổi. Đừng nói Ngưng Chân cảnh tầng hai, dù cho bây giờ tu vi của hắn tăng lên Ngưng Chân cảnh tầng chín, thậm chí lên Thuế Phàm cảnh cũng vô ích.
Lúc này, khoảng cách giữa hắn và Thanh Dực Phục Hổ ngày càng gần.