• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Vương Đằng cùng đoàn mạo hiểm Huyết Lang tiến vào Đại Hoang, trong lòng giáp sĩ Mạc gia đang bám theo sau đều không khỏi giật mình.

"Thất sách rồi, không ngờ tiểu tử này lại cùng đoàn mạo hiểm tiến vào Đại Hoang, sớm biết thế này trước đó đã ra tay rồi, trước tiên cứ giết hắn đã rồi nói sau." Một giáp sĩ Mạc gia không khỏi nhíu chặt mày.

Trong đám giáp sĩ Mạc gia, người có tu vi cao nhất cũng chỉ Ngưng Chân cảnh tầng một mà thôi. Về cơ bản mấy người khác đều là tu vi Luyện Khí cảnh tầng tám chín. Mặc dù nhân số không ít, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của đoàn mạo hiểm này.

Nhất là người của đoàn mạo hiểm quanh năm bước đi trên ranh giới sống chết, kinh nghiệm chiến đấu còn phong phú hơn cả bọn họ.

Bình thường mấy giáp sĩ Mạc gia này chỉ ở trong Mạc gia, hiếm khi đi tới những nơi như Đại Hoang này. Thật ra bọn họ cũng không biết quá rõ về Đại Hoang, trước đây hoàn toàn không ngờ rằng Vương Đằng sẽ tiến vào Đại Hoang cùng với đoàn mạo hiểm.

Nhưng Mạc Dương nấp trong bóng tối lại không để tâm cho lắm. Hắn ta có tu vi Ngưng Chân cảnh trung kỳ tầng ba, cao hơn Dương Diệp – đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Huyết Lang một bậc.

Hơn nữa sở trường của hắn ta là ám sát, đặc biệt là ở những nơi như Đại Hoang này, rất thích hợp để tìm kiếm thời cơ ám sát. Chỉ cần tìm đúng thời cơ thì ám sát từng người một trong đoàn mạo hiểm Huyết Lang không phải là việc gì khó.

Hắn ta vẫn chưa hiện thân, cũng không đối mặt với các giáp sĩ Mạc gia, mà chỉ lẳng lặng theo sau tìm cơ hội.

"Trước tiên cứ đuổi theo đã."

Thấy Vương Đằng và người của đoàn mạo hiểm Huyết Lang đã tiến vào trong rừng rậm, các giáp sĩ Mạc gia cắn răng, vội vã đi ra, đuổi theo hướng của đám người Vương Đằng.

Trong rừng rậm, nụ cười nhã nhặn trên mặt đám người trong đoàn mạo hiểm Huyết Lang đều nhanh chóng biến mất, ánh mắt nhìn Vương Đằng đầy chế giễu và tàn nhẫn.

"Khà khà, lão đại, lần này có mồi nhử, đến lúc đó chúng ta sẽ nắm chắc ít nhất là hai phần mười khi giành lấy cây Ngọc Linh Chi nghìn năm kia. Một cây Ngọc Linh Chi nghìn năm có giá thấp nhất là mười nghìn viên linh thạch hạ phẩm. Ha ha!" Một thanh niên cười gian tà, trong mắt lóe lên tia sáng. Sau khi tiến vào Đại Hoang, hắn ta cũng không tiếp tục ngụy trang che giấu nữa.

Dương Diệp – đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Huyết Lang cũng thu hồi nụ cười thật thà chất phác, ánh mắt trở nên vô cùng hung ác lạnh lùng nghiêm nghị, lạnh nhạt liếc nhìn Vương Đằng nói: "Nói đúng lắm. Huyết sư thú kia thực sự lợi hại, đối mặt với hoang thú tứ phẩm cấp hai, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, muốn giành lấy Ngọc Linh Chi là không có khả năng. Có điều có mồi nhử rồi, vậy thì sẽ khác."

"Huyết sư thú kia cực kỳ thích máu người, đặc biệt là máu người sống. Ở chỗ của ta có một bình Ngũ Độc Tán, đến lúc đó sẽ cho tiểu tử này uống vào, rồi ném cho Huyết sư thú kia. Một khi Huyết sư thú kia ăn thịt hắn ta, chắc chắn sẽ phát độc, cho dù tu vi của nó uyên thâm không mất mạng ngay, cũng sẽ giảm mạnh thực lực. Đến lúc đó chúng ta còn có thể thu hoạch thi thể của một con hoang thú tứ phẩm cấp hai."

Nói đến đây, mọi người trong đoàn mạo hiểm Huyết Lang đều không khỏi cười ha hả, nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt đầy tàn nhẫn.

"Mồi nhử mà các ngươi nói là đang ám chỉ ta sao?" Lúc mọi người đang đắc ý cười to thì khóe miệng của Vương Đằng không khỏi cong lên.

"Vẫn chưa đến nỗi quá ngu." Thanh niên kia cười nhạo.

"Tiểu tử, nếu ngươi đã theo bọn ta tiến vào Đại Hoang rồi, vậy thì hãy cam chịu số phận đi. Trên đường thành thật một chút để bớt bị giày vò." Một thanh niên da trắng khác có ánh mắt hung ác nham hiểm, gảy trường kiếm trong tay, rồi lè lưỡi ra liếm trên thân kiếm.

"Thì ra là vậy, thảo nào danh tiếng của đoàn mạo hiểm Huyết Lang lại xấu đến thế. Xem ra tin đồn là thật." Vương Đằng nói sâu xa.

Dứt lời, trong mắt Vương Đằng bỗng hiện lên từng tia màu đỏ tươi, sau đó trong tay hắn bỗng xuất hiện một thanh kiếm dài ba thước.

Trong nháy mắt, kiếm quang mịt mờ đột nhiên sáng lên.

Một tiếng "phụt" vang lên.

Một luồng máu tươi bỗng bắn tung toé, con ngươi của một thành viên trong đoàn mạo hiểm Huyết Lang đứng gần Vương Đằng nhất đột nhiên thu nhỏ, trên cổ xuất hiện một đường máu.

Trong nháy mắt, đầu lâu đã trượt xuống từ trên thân thể, lăn xuống mặt đất, chết không nhắm mắt. Vẻ không dám tin trong mắt đã hoàn toàn bị đông cứng.

Nhanh.

Thực sự quá nhanh và đột ngột.

Ai cũng không ngờ rằng, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lại tàn nhẫn đến thế.

Ra tay đã giết người, chẳng hề chậm trễ.

Mọi người trong đoàn mạo hiểm Huyết Lang đều thấy thế, con ngươi đều thu nhỏ lại.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, Vương Đằng lại ra tay lần nữa, kiếm quang lấp loé, ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi đôi mắt đỏ tươi của Vương Đằng. Một luồng khí tức cực kỳ hung ác tàn nhẫn đã lao ra khỏi cơ thể của Vương Đằng, khiến đám người trong đoàn mạo hiểm Huyết Lang đều dựng tóc gáy lên ngay.

"Khí tức thật đáng sợ, sát khí mãnh liệt quá... Làm sao có thể?" Mọi người hãi hùng khiếp vía, trong mắt tràn ngập vẻ không tin.

Mọi người kinh sợ.

Một thiếu niên chưa tới mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà trên người lại có khí thế khủng khiếp đến thế. Sát khí đáng sợ như vậy, luồng hung thần lệ khí đó thực sự quá đáng sợ. Phải giết bao nhiêu người, nhiễm bao nhiêu máu tươi mới có thể ngưng tụ ra sát khí đáng sợ như thế?

Mọi người không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì kiếm quang lạnh lẽo kia chẳng hề dừng lại, mà đã lóe lên về phía bọn họ.

"Muốn chết à?"

Mọi người chợt hoàn hồn, trong đó có một người thấy kiếm quang bay tới đã giận dữ gầm lên, giơ kiếm chặn đánh.

Là thanh niên da dẻ trắng nõn nham hiểm kia, người này cũng là tu vi Ngưng Chân cảnh đỉnh phong tầng một.

"Phụt."

Có điều, mặc dù hắn ta đã phản ứng lại, thế nhưng động tác lại không theo kịp phản ứng, tốc độ chậm hơn một bậc, trường kiếm giơ lên chậm nửa nhịp. Kiếm quang lạnh lẽo chém xuống người hắn ta, chém nghiêng thành hai khúc ngay tại chỗ, máu tươi bắn tung toé ra ngay.

"Cái gì?"

Dương Diệp nhất thời kinh ngạc phẫn nộ, trong nháy mắt đã có hai đội viên chết trong tay Vương Đằng rồi.

Hắn ta hít sâu một hơi, thực sự không dám tin rằng một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lại có thực lực khủng khiếp đến thế.

Đặc biệt là luồng sát khí kia khiến người cực kỳ hung ác liếm máu trên lưỡi đao giống như hắn ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Hắn thật sự chỉ có mười lăm mười sáu tuổi thôi sao?

Bốn người khác của đoàn mạo hiểm Huyết Lang cũng đều giật mí mắt, không ngờ mồi nhử trong mắt bọn họ lại có thực lực đáng sợ như thế.

Trong nháy mắt đã giết chết hai tên Ngưng Chân cảnh đỉnh phong tầng một và võ giả.

"Giết hắn ta cho ta!" Dương Diệp gầm nhẹ, vung mạnh đại đao trong tay bổ mạnh về phía Vương Đằng.

Hắn ta là đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm Huyết Lang, cũng là người có thực lực mạnh nhất, tu vi Ngưng Chân cảnh sơ kỳ tầng ba.

Vương Đằng chẳng hề cố gắng chống đỡ, mà chỉ linh hoạt né tránh một đao này, sau đó nhanh chóng ra tay, chém về phía bốn người khác.

Trong cơ thể hắn, chân khí điên cuồng phun trào, mười hai kinh mạch tương đương với Thần Mạch Chí Tôn đồng loạt phát sáng, vận chuyển chân khí, làm cho trường kiếm trong tay hắn phát ra tiếng ong ong ngân dài.

Sức mạnh chân khí hùng hồn, cộng thêm thân xác mạnh mẽ, hai thứ kết hợp đã trao cho Vương Đằng lực bộc phát cực kỳ đáng sợ.

Lực bộc phát cơ thể càng mạnh thì tốc độ có khả năng bộc phát cũng sẽ nhanh theo.

"Sức mạnh to lớn, tốc độ rất nhanh, ao máu tôi thể, tôi luyện ra thân thể hoàn mỹ, quả nhiên vô cùng có lợi."

Trong lòng Vương Đằng ngạc nhiên mừng rỡ, ánh kiếm quét xuống. Thành viên trong đoàn mạo hiểm Huyết Lang không kịp né tránh, chỉ có thể giơ kiếm lên đỡ.

"Coong."

Vương Đằng bổ một kiếm xuống, trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh cực kỳ dũng mãnh. Tu vi của thành viên đoàn mạo hiểm Huyết Lang này là Ngưng Chân cảnh trung kỳ tầng hai. Nhưng dưới một kiếm của Vương Đằng, trường kiếm trong tay lại bị chấn động đến mức tuột khỏi tay, kiếm quang lạnh lẽo đánh bay ra ngoài ngay, chết tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK