Tin tức Vương Đằng muốn đi Đại Hoang nhanh chóng truyền đến tai Mạc Sơn.
"Ngươi nói cái gì? Hắn ta muốn đi Đại Hoang ư?"
Mạc Sơn nghe vậy thì ánh mắt bỗng hừng hực, nhìn chằm chằm giáp sĩ Mạc gia chạy tới bẩm báo kia.
Kể từ khi Vương Đằng quay về, Mạc Sơn đang cân nhắc. Nếu nửa tháng sau, Vương Đằng từ chối giao Thiên Kiếm Lệnh ra thì phải làm sao?
Vương Đằng đã sớm luyện hóa Thiên Kiếm Lệnh, vì lẽ đó trừ phi là Vương Đằng chủ động giao ra, bằng không chỉ có giết chết hắn mới có thể loại bỏ khí tức của Vương Đằng trong Thiên Kiếm Lệnh, ông ta mới thực sự có được nó.
Nhưng nếu Vương Đằng chết ở Mạc gia thì quá nguy hiểm, khả năng cao Mạc gia sẽ gặp phải tai ương vì chuyện này.
Do đó...
Nghe thấy Vương Đằng muốn đi Đại Hoang, trong mắt Mạc Sơn bỗng lóe lên tia tàn nhẫn.
Đại Hoang là một nơi vô cùng nguy hiểm, bên trong có rất nhiều hoang thú. Ngoài ra, còn có không ít người mạo hiểm xông vào trong đó, săn giết yêu thú, tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Những người mạo hiểm này quanh năm bước đi trên ranh giới sống chết. Trong Đại Hoang, chuyện người mạo hiểm giết người đoạt bảo cũng chẳng lạ lùng gì.
Mặc kệ Vương Đằng đi Đại Hoang với mục đích gì. Nếu hắn đã muốn đi, vậy thì cứ dứt khoát một là không làm hai là đừng ngừng lại, thừa cơ giết chết Vương Đằng để giành lấy Thiên Kiếm Lệnh.
"Ta vốn định để hắn ta sống thêm nửa tháng nữa, ai dè hắn ta lại vội vã muốn chết như thế. Nếu vậy thì ta sẽ thành toàn cho hắn ta."
Mạc Sơn cười khẩy, mở miệng nói: "Cứ để hắn ta đi. Các ngươi hãy âm thầm theo sau, tìm cơ hội giết chết hắn ta để mang Thiên Kiếm Lệnh về."
Tên giáp sĩ kia tuân mệnh rời đi.
"Mạc Dương, ngươi cũng đi theo đi, nhất định phải mang Thiên Kiếm Lệnh về."
Sau khi giáp sĩ kia rời đi, Mạc Sơn lại vẫy tay gọi.
Trong bóng tối, một bóng người bỗng hiện lên, đó là thành viên của Ám Ảnh Vệ.
Nghe thấy lời căn dặn của Mạc Sơn, Mạc Dương ôm quyền, sau đó thân hình lại lóe lên tiến vào bóng tối, biến mất không còn tăm hơi.
...
Hôm đó Vương Đằng đã rời khỏi Mạc gia.
Giáp sĩ của Mạc gia âm thầm đuổi theo, nhưng vẫn bị Vương Đằng phát hiện.
Hắn đã hòa hợp một tia tàn hồn của Vô Thiên Ma Chủ, nên độ nhận biết cực kỳ nhạy bén. Vả lại tu vi của mấy giáp sĩ Mạc gia không quá uyên thâm, hầu hết đều chỉ là Luyện Khí cảnh tầng tám chín mà thôi, chỉ có hai đội trưởng là có tu vi Ngưng Chân cảnh tầng một.
Không chỉ vậy, Vương Đằng còn cảm nhận được một luồng khí tức khác. Luồng khí tức này ẩn nấp rất kỹ, nhưng vẫn bị Vương Đằng phát hiện ra.
"Ám Ảnh Vệ à? Muốn thừa cơ giết ta ở bên ngoài, để cướp Thiên Kiếm Lệnh ư..."
Vương Đằng không quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, một tia huyết quang như ẩn như hiện.
Đại Hoang nguy cơ tứ phía, binh khí mà Vương Đằng sử dụng hồi trước đã bị tổn hại trong một lần rèn luyện. Hắn vốn định đi tới Binh Khí Các mua một thanh binh khí thuận tay trước khi đi tới Đại Hoang, nhưng lại phát hiện ra không ít binh khí trong nhẫn trữ vật mà mình đã lấy được từ ao máu kia, đao thương kiếm kích đều có đủ, được cất trữ trong nhẫn trữ vật, trái lại vẫn chưa mục nát.
Tuy rằng chất lượng của những binh khí đó không cao, chỉ là binh khí cấp phàm nhưng vậy cũng đủ rồi.
Cho dù hắn đi Binh Khí Các mua, e rằng nhất thời cũng khó mà mua được binh khí vượt qua cấp phàm.
Vương Đằng ra khỏi thành Đại Hoang, không có ý định che giấu tai mắt người khác, mà bay thẳng về phía Đại Hoang.
"Hướng đó là đi tới Đại Hoang, chẳng lẽ hắn ta thật sự muốn đi tới Đại Hoang?"
"Nghe nói trước đây hắn thường đi tới Đại Hoang để rèn luyện, có điều bây giờ, hắn đã mất hết tu vi, còn đi tới Đại Hoang làm gì?"
Giáp sĩ Mạc gia âm thầm đi theo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ngày xưa khi Vương Đằng vẫn còn Thần Mạch Chí Tôn, thật ra cũng thường xuyên đi tới Đại Hoang rèn luyện, tìm được không ít linh thảo bảo dược ở trong Đại Hoang.
Nhưng khi đó, Vương Đằng là thiếu niên thiên tài, đi tới Đại Hoang rèn luyện cũng chẳng có gì lạ.
Còn bây giờ Vương Đằng đã mất hết tu vi, thế mà vẫn dám đi tới Đại Hoang, khiến mấy giáp sĩ Mạc gia này cảm thấy kinh ngạc.
"Nói không chừng hắn ta vẫn còn tưởng rằng mình là thiên tài trước kia."
Có người trêu ghẹo.
"Hắn đi Đại Hoang mới tốt, đến lúc đó giết hắn ta ở trong Đại Hoang kia sẽ không có ai hoài nghi chúng ta."
"Nói vậy cũng đúng, mau đuổi theo đi, đừng để lạc mất..."
Mọi người nhanh chóng đuổi theo.
Vương Đằng liếc mắt nhìn ra sau, khóe miệng nở nụ cười gằn, hoàn toàn phớt lờ mấy giáp sĩ Mạc gia này.
Trong đám giáp sĩ Mạc gia này, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Ngưng Chân cảnh tầng một mà thôi. Bây giờ hắn không chỉ khôi phục hết tu vi, mà còn tiến thêm một bước, đạt đến Ngưng Chân cảnh đỉnh phong tầng một, cộng thêm được ao máu tôi thể, thân thể cực kỳ dũng mãnh. Làm sao đám giáp sĩ Mạc gia này có thể là đối thủ của hắn?
Trái lại Ám Ảnh Vệ bám theo kia mới có thể khiến Vương Đằng hơi coi trọng.
"Muốn chết cứ việc đến đây."
Trong mắt Vương Đằng lóe lên tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Lần này hắn tới Đại Hoang vốn là để rèn luyện, tu luyện và tôi luyện võ kỹ, rèn đúc ý chí.
Vốn dĩ hắn định mượn những hoang thú mạnh mẽ trong Đại Hoang kia để mài giũa bản thân, tôi luyện võ kỹ của mình. Nhưng nếu đám giáp sĩ Mạc gia này và cả Ám Ảnh Vệ đang âm thầm bám theo kia muốn tìm đường chết, vậy thì hắn cũng không ngại dùng máu của bọn họ đến tế cờ.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng không khỏi liếm môi, trong mắt bỗng hiện lên một tia huyết quang hừng hực, một tia hung thần lệ khí trong cơ thể kia suýt không thể áp chế mà xuyên ra ngoài.
Huyết quang lóe lên trong mắt kia càng hiện rõ vẻ yêu dị.
Sát ý trong đầu càng tăng vọt, hung thần lệ khí kia ngày càng hung mãnh, Vương Đằng hơi biến sắc, vội vã đè sát khí xuống, khống chế cảm xúc. Bấy giờ huyết quang trong mắt mới nhanh chóng thu lại, ánh mắt cũng khôi phục lại sự tỉnh táo.
Thành Đại Hoang cách Đại Hoang không mấy xa. Trên đường đi tới Đại Hoang, có rất nhiều chỗ hoang vu là nơi tốt để giết người diệt khẩu.
Vương Đằng vốn cho rằng các giáp sĩ Mạc gia sẽ chọn những nơi này để ra tay, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là mấy giáp sĩ Mạc gia này đều kiềm chế lại.
"Phía trước là Đại Hoang rồi, vẫn không ra tay ư? Xem ra là muốn chờ ta tiến vào Đại Hoang rồi mới ra tay đây mà." Vương Đằng lẩm bẩm.
Nửa ngày sau, cuối cùng Vương Đằng cũng đã tới ranh giới Đại Hoang.
Phía trước là mây mù mờ ảo, vô số dãy núi chằng chịt khắp nơi, rất nhiều cổ thụ rừng rậm bao trùm.
Nếu tu vi đủ uyên thâm, bay lên trời nhìn ra xa, có lẽ còn có thể nhìn thấy ở sâu trong Đại Hoang có yêu khí lượn lờ, đó là nơi yêu tu đã chiếm giữ.
Hoang thú cấp cao đã mở rộng linh trí, có thể lột xác thành yêu, đến lúc đó sẽ nuốt chửng tinh hoa nhật nguyệt, giành lấy tạo hóa trong thiên địa hóa thành yêu tu.
Yêu tu thần thông quảng đại, có thể cưỡi mây đạp gió, triển khai thần thông, trở tay là che trời làm mưa, dời núi lấp biển cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Có điều, yêu tu có thể làm được bước này cũng phải là đại yêu, có thể xem là đại năng giả trong yêu tu.
Mà sau khi hoang thú tu luyện thành yêu tu, có thể biến hóa thành hình người, đến lúc đó chỉ có một cách thức để phân biệt với tu sĩ nhân tộc, đó là thông qua yêu khí trên người bọn họ.
Đương nhiên, đây chỉ là... phán đoán trực quan nhất.
Trên thực tế, yêu tu và tu sĩ nhân tộc vẫn có rất nhiều điểm khác biệt, ví dụ như yêu đan.
Mặc dù yêu tu hóa thành hình người, nhưng trong cơ thể vẫn sẽ có yêu đan, đồng thời bên trong cũng sẽ ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khổng lồ. Đối với tu sĩ nhân tộc mà nói, đó là tài nguyên tu luyện tuyệt đỉnh, một viên yêu đan có giá trị vô tận.
Nhân tộc tham lam, bởi vậy mà yêu tu và tu sĩ nhân tộc chẳng hề hoà thuận.
Do đó, ở khu vực trung tâm sâu trong Đại Hoang, có thể nói là khu vực cấm của võ giả, bởi vì nơi đó có rất nhiều yêu tu chiếm giữ, không ít yêu tu mở động phủ tu hành ở trong đó.
Trên thực tế, đừng nói là võ giả, dù là tu sĩ nhân tộc, cũng hiếm ai có thể dễ dàng đặt chân ở bên trong. Bởi vì một khi xông vào, khả năng cao sẽ bị những yêu tu kia giết chết.