• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên chiếc giường lạnh lẽo, toàn thân Vương Đằng lạnh cóng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục trên người hắn, chịu đựng sự đau đớn mãnh liệt.

Lúc này, Thần Mạch Chí Tôn to như rồng có sừng trong cơ thể hắn đã được hút ra ngoài, tu vi cũng chảy theo về hướng đông.

Nhưng hắn không hối hận, mà chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Mạc Tương đang được cấy ghép Thần Mạch Chí Tôn của hắn ở bên cạnh.

Qua một ngày một đêm, cơ thể Vương Đằng yếu ớt khi đã mất đi Thần Mạch Chí Tôn, mấy lần suýt hôn mê, nhưng đều cưỡng ép vực dậy tinh thần, lẳng lặng nhìn Mạc Tương đang lộ ra vẻ mặt đau đớn ở bên cạnh. Hắn yếu ớt duỗi tay ra, nắm chặt tay Mạc Tương.

"Tương Nhi, hãy kiên trì..."

Vương Đằng yếu ớt khích lệ.

Cuối cùng, Thần Mạch Chí Tôn hoàn toàn được cấy ghép vào trong cơ thể Mạc Tương. Trong cơ thể nàng ta phát sáng, khí băng hàn vốn hỗn loạn trong cơ thể nàng ta nhất thời bình ổn lại, đồng thời men theo kinh mạch liên tục đi khắp toàn thân của nàng ta.

Trong phòng có linh khí thiên địa cuộn trào mãnh liệt, bị Thần Mạch Chí Tôn trong cơ thể Mạc Tương hút vào, không ngừng đi vào trong thân thể nàng ta, khiến cơ thể vốn suy yếu của nàng ta nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

"Thành công rồi, thành công rồi. Ha ha ha..."

Mạc Sơn đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Thần Mạch Chí Tôn thành công cấy ghép vào trong thân thể nữ nhi nhà mình, hơi thở của Mạc Sơn không khỏi nặng nề, kích động cười như điên.

Mạc Tương cũng chầm chậm mở mắt ra, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Thần Mạch Chí Tôn, đây là Thần Mạch Chí Tôn ư? Quả nhiên mạnh mẽ, hàn độc trong cơ thể ta hoàn toàn đã bị áp chế. Mấy khí băng hàn này cũng không thể khiến ta đau đớn thêm nữa, trái lại còn có tác dụng với ta."

"Từ nay về sau, Thái Âm tuyệt thể của ta sẽ không còn là tuyệt thể, mà là Thái Âm bảo thể. Cộng thêm Thần Mạch Chí Tôn này, sẽ không còn thứ gì có thể ngăn cản ta đi ngược lên trời, ta muốn thành hoàng nữ một đời, khống chế Càn Khôn."

Mạc Tương cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ, khí băng hàn trong cơ thể được gọi là hàn độc đang dần chuyển hóa thành lực Thái Âm dưới sự cân đối của Thần Mạch Chí Tôn.

"Quá tốt rồi... Tương Nhi, cuối cùng bây giờ con không cần phải chịu sự đau đớn khi hàn độc phệ thể nữa, đồng thời tương lai còn có cơ hội trở thành kẻ mạnh cái thế..."

Vương Đằng nghiêng đầu nhìn Mạc Tương đang nằm bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, không khỏi nắm chặt tay Mạc Tương, trở thành kẻ mạnh cái thế... Đây cũng là mơ ước lớn nhất của hắn trong cuộc đời này.

Dường như lúc này Mạc Tương mới nhớ ra Vương Đằng đang nằm bên cạnh, cảm nhận được đối phương đang nắm tay nàng ta. Nàng ta nhíu nhíu mày, hất tay Vương Đằng ra, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường.

Hành động của Mạc Tương khiến cả người Vương Đằng cứng đờ.

"Vương Đằng, ta thực lòng cảm tạ ngươi vì đã cấy ghép Thần Mạch Chí Tôn cho ta. Ta nhớ tới ngươi đã từng nói với ta rằng, mơ ước lớn nhất trong cuộc đời này là muốn trở thành một kẻ mạnh cái thế. Có điều bây giờ ngươi đã không còn là thiên tài trước kia, mất đi Thần Mạch Chí Tôn, ngươi không thể nào tu hành được nữa, chẳng khác gì phế vật. Vì thế mơ ước này của ngươi cứ để cho ta hoàn thành thay ngươi. Thế nhưng... ngươi dám có ý đồ quấy rối ta, muốn xâm phạm nữ nhi gia chủ Mạc gia là ta đây. Đúng là tội ác tày trời, không thể tha thứ."

Mạc Tương lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Vương Đằng đã không còn chút lòng cảm kích, mà những tình cảm dịu dàng ngày xưa cũng đều biến mất không còn tăm tích.

"Ngươi... ngươi nói gì cơ?"

Vương Đằng không dám tin nhìn Mạc Tương, mình có ý đồ quấy rối, muốn xâm phạm nàng ta ư?

Nhưng hắn chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng vô tình trong mắt Mạc Tương, cùng với nụ cười gằn trên khóe miệng.

"Tương Nhi, ngươi... tại sao ngươi lại như vậy? Phụ thân mất rồi, ngươi là người mà ta để tâm nhất, ngươi từng nói ngươi yêu ta, còn muốn gả làm thê tử của ta, ngươi..."

Vương Đằng cảm giác máu toàn thân đều sôi trào lên, nghe Mạc Tương nói thế, trong lòng như bị một tảng đá lớn nghìn cân chặn lại. Đây có còn là nữ nhi làm người khác yêu mến, dịu dàng đáng yêu trong ấn tượng của mình hay không?

"Gả làm thê tử của ngươi ư? Mấy năm gần đây, Mạc Tương ta đường đường là đại tiểu thư Mạc gia, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà ngoan ngoãn phục tùng ngươi, ngươi cho rằng là vì cái gì? Chẳng qua là kế tạm thời để lấy được Thần Mạch Chí Tôn của ngươi mà thôi."

"Bây giờ ta đã lấy được Thần Mạch Chí Tôn của ngươi rồi, hơn nữa còn thay đổi Thái Âm tuyệt thể của ta, nhất định phải trở thành kẻ mạnh cái thế."

"Mà ngươi đã mất đi Thần Mạch Chí Tôn, từ nay về sau ngay cả tu luyện cũng không thể. Ở thế giới lấy kẻ mạnh làm đầu này, người không thể tu hành như ngươi chỉ là một tên rác rưởi mà thôi. Ngươi cảm thấy, bây giờ ngươi vẫn còn xứng với ta sao?"

Mạc Tương vô tình nói, mỗi câu nói của nàng ta giống như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu Vương Đằng.

"Phụt."

Vương Đằng há miệng phun ra ngụm máu lớn, run rẩy chỉ vào Mạc Tương: "Ngươi... ngươi thật ác độc... Ta giúp đỡ ngươi như vậy... Vì ngươi, ngay cả tính mạng ta cũng không cần, ngay cả mơ ước lớn nhất trong cuộc đời này ta cũng có thể vứt bỏ... Tại sao... ngươi lại ác độc, lòng dạ sắt đá đến thế?"

Mạc Tương lạnh lùng lườm hắn, trong mắt tràn đầy chán ghét.

"Được lắm. Vương Đằng, không ngờ ngươi lại dám bắt nạt nữ nhi của ta, muốn quấy rối nó, uổng công Mạc Sơn bá bá coi ngươi như con ruột mà đối đãi. Ngươi đúng là khiến Mạc Sơn bá bá đau lòng mà."

Bên cạnh, Mạc Sơn vô cùng đau đớn nói, thế nhưng trên mặt lại tươi cười.

"Ông... Các người..."

Nghe Mạc Sơn nói thế, Vương Đằng không khỏi cảm thấy trời đất quay cuồng.

Mà lúc này, Mạc Sơn lại cười khẩy đột nhiên nổi giận gầm lên: "Vương Đằng to gan, không ngờ ngươi lại dám bắt nạt đại tiểu thư của Mạc gia ta, âm mưu quấy rối nữ nhi của gia chủ này."

Giọng nói này cực kỳ vang dội, trong nháy mắt truyền khắp Mạc phủ.

Mà Mạc Tương cũng vô cùng phối hợp xé rách y phục trước ngực mình, ôm hai đầu gối cuộn mình đến góc giường, khóc lóc nỉ non, lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Tiếp theo đó Vương Đằng bị một luồng sức mạnh kéo xuống giường, đập mạnh vào tường ở đằng sau khiến hắn cảm thấy cả người như sắp tan vỡ.

Hiện giờ hắn đã mất đi Thần Mạch Chí Tôn, tu vi mất hết, cơ thể đang suy yếu, bị một luồng sức mạnh như vậy kéo xuống đập vào tường, nên ngất xỉu tại chỗ.

...

Vương Đằng nghe loáng thoáng tiếng thảo luận kịch liệt, hắn từ từ mở mắt ra. Bây giờ đã là hoàng hôn, hắn đang nằm trong đại sảnh Mạc gia, trưởng lão Mạc gia đang ngồi ở hai bên, còn gia chủ Mạc Sơn ngồi ngay ngắn ở ghế chính giữa. Bên ngoài đại sảnh có rất nhiều con cháu Mạc gia đang vây quanh nghe trộm.

"Vương Đằng to gan dám bắt nạt nữ nhi của gia chủ, tội ác tày trời, tuyệt đối không thể nuông chiều, cần phải giết."

"Nhưng Vương Đằng đang mang Thần Mạch Chí Tôn, ngay cả Thiên Nguyên học phủ cũng gửi thư mời. Nếu giết chết thì tiếc lắm, con người chứ không phải Thánh Hiền mà không có lỗi lầm. Huống hồ Vương Đằng vẫn còn nhỏ, cứ tha mạng cho hắn rồi xử lý nhẹ là được."

"Thần Mạch Chí Tôn."

Các trưởng lão nghe xong thì nhất thời rùng mình, nghĩ tới Vương Đằng đang mang Thần Mạch Chí Tôn, thiên phú cái thế, tương lai không thể đoán trước được thành tựu, giết thì đáng tiếc. Trong lúc nhất thời không ít trưởng lão đồng loạt khuyên nhủ Mạc Sơn:

"Gia chủ, Thất trưởng lão nói chí phải, Vương Đằng đang mang Thần Mạch Chí Tôn, thiên phú vượt trội. Hơn nữa chúng ta đã chứng kiến hắn ta trưởng thành, nên biết rất tõ tính tình của hắn. Liệu rằng chuyện này có hiểu lầm gì không?"

Dường như Mạc Sơn đã sớm biết sẽ có cảnh tượng này, nên trầm giọng nói: "Tên Vương Đằng này âm mưu quấy rối Tương Nhi. Dưới cơn thịnh nộ, ta không thể khống chế sức mạnh đã phá hủy Thần Mạch Chí Tôn của hắn rồi."

"Cái gì? Thần Mạch Chí Tôn của hắn đã bị phá hủy rồi ư?"

Các trưởng lão chợt kinh hãi, không ít người nhìn chằm chằm Mạc Sơn, ánh mắt lóe sáng. Bọn họ đều rất nhanh trí, giờ khắc này đã cảm giác được chuyện này hơi khác thường, đã lờ mờ đoán ra điều gì đó.

Có trưởng lão mặt mày tươi cười, nghe thấy Vương Đằng đã không còn Thần Mạch Chí Tôn thì thay đổi thái độ lúc trước ngay, hừ lạnh nói: "Hừ! Không ngờ tên Vương Đằng này lại dám to gan xâm phạm Mạc Tương tiểu thư, có ý đồ xấu. Ta đề nghị giết hắn để lấy làm gia quy."

"Đúng đó, hắn ta có mưu đồ bất chính, cần phải giết."

"Ta đã sớm nói rồi, tính tình của tiểu tử Vương Đằng này không ổn, bây giờ xem ra quả nhiên đã được hồi đáp."

Lời nói mâu thuẫn trước sau của các trưởng lão lần lượt lọt vào tai Vương Đằng. Hắn đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hờ hững nhìn từng vị trưởng lão hùng dũng ở xung quanh và Mạc Sơn đang lạnh mặt ngồi ở ghế chính giữa, khắc ghi toàn bộ gương mặt xấu xí của bọn họ ở trong lòng.

"Nếu các trưởng lão đều không có ý kiến gì, vậy thì cứ giết tên này đi, để lấy làm gia quy cho Mạc gia ta."

Khóe miệng của Mạc Sơn nở một nụ cười khó hiểu, đang định đập bàn thì chợt nghe thấy tiếng cười gần như là điên cuồng truyền đến từ bên dưới.

"Ha ha ha... Ha ha ha..."

Mạc Sơn cau mày, nhìn về phía phát ra tiếng thì thấy Vương Đằng đang lảo đảo bò dậy từ dưới đất. Tóc tai bù xù, miệng phát ra tiếng cười gần như là điên cuồng.

"Hả?"

"Hừ! Tặc tử to gan. Ngươi đã phạm phải tội ác tày trời, không những không biết hối cải mà còn dám cười lớn hung hăng ngang ngược ở trên đại sảnh. Đúng là chết không hết tội."

Ánh mắt Mạc Sơn lạnh băng, tay đập mạnh xuống bàn, lạnh lùng quát lớn về phía Vương Đằng, như thể Vương Đằng thật sự đã phạm phải tội ác tày trời.

"Tội ác tày trời ư?"

Vương Đằng chợt ngừng cười, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt bỗng bắn về phía Mạc Sơn: "Là tội gì thế?"

Mạc Sơn còn chưa kịp mở miệng, Vương Đằng đã tiếp tục quát lớn: "Ở thế giới lấy kẻ mạnh làm đầu này…"

"Lương thiện mới là tội."

"Dễ tin người khác mới là tội."

"Mà làm kẻ yếu là tội càng thêm tội."

"Ta đã phạm phải tội dễ tin hạng người lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa như ông, đồng ý cấy ghép Thần Mạch Chí Tôn cho Mạc Tương. Ha ha ha... Nói như thế, quả nhiên ta là tội ác tày trời. Ha ha ha..."

Vương Đằng cực kỳ phẫn nộ, nở nụ cười thê lương, sau đó ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Mạc Sơn, rõ ràng tu vi trên người Vương Đằng đã mất hết vì mất đi võ mạch, nhưng giờ khắc này lại tỏa ra luồng khí thế lẫm liệt không thể diễn tả bằng lời.

Cảm nhận được khí thế đáng sợ đột ngột bộc phát của Vương Đằng, Mạc Sơn không khỏi cả kinh, không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp.

Đồng thời, nghe thấy Vương Đằng nói ra chân tướng, Mạc Sơn không khỏi biến sắc, đập bàn quát lớn đứng dậy nói: "Láo xược! Ngươi đang nói linh tinh gì thế? Hừ! Ta thấy ngươi là đang mê muội, không ngờ lại dám ngang nhiên nói xấu bản gia chủ, hôm nay bản gia chủ sẽ giết ngươi để lấy làm gia quy."

Nhưng đúng lúc này, xa xa bỗng truyền đến tiếng rống to: "Ai dám động vào hắn ta?"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang