Tuy Trần Văn Hinh ngạc nhiên vì cô không biết gì nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
Sau khi hiểu đại khái nghề này giống với diễn kịch thời Đại Du, Lâm Tê thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì đó cũng là một công việc nghiêm túc.
Hơn nữa, cô từng cải trang thành diễn viên cho một nhiệm vụ nên cũng có chút kinh nghiệm trong việc này.
Tinh Hà tuy có quy mô không lớn nhưng vẫn có uy tín, đã thuê nhiều tầng tòa nhà văn phòng tại khu vực trung tâm.
Lâm Tê vẫn ở trong căn nhà thuê cũ nát đó ngoại trừ việc xin việc vào một công ty bảo an, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào một nơi cao cấp như vậy nên không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh.
Trần Văn Hinh soạn hợp đồng, hỏi cô: “Cô có mang theo chứng minh nhân dân không?”
“Có.”
Lâm Tê chột dạ lấy chứng minh nhân dân cô lục tìm được từ ngăn kéo ở nhà.
Cô gái trong bức ảnh trên có mái tóc đuôi ngựa, trông rất giống cô, nhưng thần thái và ánh mắt hoàn toàn khác với cô.
Sự khác biệt này khiến họ trông hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tê sợ bị cho là kỳ lạ, nhưng Trần Văn Hinh liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt, mang đi photo.
Theo cô thì việc có sự khác biệt giữa chứng minh nhân dân và người thật là điều hoàn toàn bình thường.
Hiện nay chẳng có bao nhiêu người có ảnh chứng minh nhân dân đẹp cả.
Người đẹp cũng không ngoại lệ.
Khi cô ấy đi photo, Lâm Tê đang ngồi một mình trên ghế, tò mò ăn bánh kẹo trên đĩa dùng để tiếp đãi khách.
Lúc này, trong góc thỉnh thoảng có người thì thầm:
“Đây chẳng phải là cô gái mặc hán phục mà anh Phong nói muốn ký hợp đồng hay sao?”
“Người thật xinh đẹp quá, còn đẹp hơn hình trên weibo nữa, nếu gia nhập làng giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
“Công ty chúng ta lâu lắm rồi mới có người mới có chất lượng cao như vậy, anh Phong mới về nói cô ấy không biết tốt xấu, tự coi mình thanh cao không chịu đến, không ngờ lại tìm đến tận đây rồi.”
“Ôi trời, chắc là làm bộ làm tịch muốn đưa ra điều kiện, thời buổi này ai mà không muốn trở thành minh tinh chứ.”
Sau khi Trần Văn Hinh rời đi, Bành Phong vẫn luôn bực bội nghĩ đến chuyện Lâm Tê ngày hôm nay.
Vừa tức giận chuyện cô không biết tốt xấu, vừa mơ hồ cảm thấy hối hận, lẽ ra anh ta nên tiếp tục quấy rầy cô, đưa ra nhiều điều kiện tốt hơn, ký hợp đồng trước rồi tính tiếp.
Đó là một hạt giống tốt mà anh ta hiếm khi để mắt tới.
Theo anh ta được biết, có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng nhưng không tìm được thông tin liên hệ, anh ta đã gặp được rồi, nào ngờ đâu óc đối phương có chút vấn đề.
Đáng tiếc, không biết lần sau có gặp lại được hay không.
Sau khi hiểu đại khái nghề này giống với diễn kịch thời Đại Du, Lâm Tê thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì đó cũng là một công việc nghiêm túc.
Hơn nữa, cô từng cải trang thành diễn viên cho một nhiệm vụ nên cũng có chút kinh nghiệm trong việc này.
Tinh Hà tuy có quy mô không lớn nhưng vẫn có uy tín, đã thuê nhiều tầng tòa nhà văn phòng tại khu vực trung tâm.
Lâm Tê vẫn ở trong căn nhà thuê cũ nát đó ngoại trừ việc xin việc vào một công ty bảo an, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào một nơi cao cấp như vậy nên không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh.
Trần Văn Hinh soạn hợp đồng, hỏi cô: “Cô có mang theo chứng minh nhân dân không?”
“Có.”
Lâm Tê chột dạ lấy chứng minh nhân dân cô lục tìm được từ ngăn kéo ở nhà.
Cô gái trong bức ảnh trên có mái tóc đuôi ngựa, trông rất giống cô, nhưng thần thái và ánh mắt hoàn toàn khác với cô.
Sự khác biệt này khiến họ trông hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tê sợ bị cho là kỳ lạ, nhưng Trần Văn Hinh liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt, mang đi photo.
Theo cô thì việc có sự khác biệt giữa chứng minh nhân dân và người thật là điều hoàn toàn bình thường.
Hiện nay chẳng có bao nhiêu người có ảnh chứng minh nhân dân đẹp cả.
Người đẹp cũng không ngoại lệ.
Khi cô ấy đi photo, Lâm Tê đang ngồi một mình trên ghế, tò mò ăn bánh kẹo trên đĩa dùng để tiếp đãi khách.
Lúc này, trong góc thỉnh thoảng có người thì thầm:
“Đây chẳng phải là cô gái mặc hán phục mà anh Phong nói muốn ký hợp đồng hay sao?”
“Người thật xinh đẹp quá, còn đẹp hơn hình trên weibo nữa, nếu gia nhập làng giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
“Công ty chúng ta lâu lắm rồi mới có người mới có chất lượng cao như vậy, anh Phong mới về nói cô ấy không biết tốt xấu, tự coi mình thanh cao không chịu đến, không ngờ lại tìm đến tận đây rồi.”
“Ôi trời, chắc là làm bộ làm tịch muốn đưa ra điều kiện, thời buổi này ai mà không muốn trở thành minh tinh chứ.”
Sau khi Trần Văn Hinh rời đi, Bành Phong vẫn luôn bực bội nghĩ đến chuyện Lâm Tê ngày hôm nay.
Vừa tức giận chuyện cô không biết tốt xấu, vừa mơ hồ cảm thấy hối hận, lẽ ra anh ta nên tiếp tục quấy rầy cô, đưa ra nhiều điều kiện tốt hơn, ký hợp đồng trước rồi tính tiếp.
Đó là một hạt giống tốt mà anh ta hiếm khi để mắt tới.
Theo anh ta được biết, có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng nhưng không tìm được thông tin liên hệ, anh ta đã gặp được rồi, nào ngờ đâu óc đối phương có chút vấn đề.
Đáng tiếc, không biết lần sau có gặp lại được hay không.