Chỉ tiếc là trước đây giữa hai người chênh lệch quá lớn, anh ta hoàn toàn không có tư cách hô to gọi nhỏ trước mặt Trần Văn Hinh.
Mãi cho đến khi có chuyện xảy ra với cô, Bành Phong mới mở mày mở mặt.
Sau đó mỗi lần gặp nhau, anh ta thỉnh thoảng lại chế nhạo cô về chuyện này, như thể sự thất bại của cô có thể chứng minh sự xuất sắc của anh ta vậy.
Thấy Trần Văn Hinh phớt lờ mình, anh ta nói tiếp: “Nếu tôi là cô thì tôi sẽ nghỉ hưu dưỡng lão rồi, dù sao thì trước đây cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, phụ nữ mà, tùy tiện tìm một người kết hôn là được rồi.”
Trần Văn Hinh chẳng thèm để ý, cũng chẳng muốn trả lời, cô quay người rời đi.
Bành Phong nói tiếp: “Chắc không phải cô nghĩ rằng mình có thể lội ngược dòng ký hợp đồng với người mới chứ? Với danh tiếng hiện tại của cô, có ai mà chịu theo?”
Lời nói của anh ta động chạm đến nỗi đau của Trần Văn Hinh, đúng là gần đây không có người mới nào chịu theo cô ấy.
Cũng chưa phải chưa từng tìm người, ngoài Lâm Tê tối qua, cô cũng đã gặp được rất nhiều hạt giống tốt, nhưng vừa nhìn thấy tên cô lại hoảng sợ né tránh.
Đôi mắt cô không khỏi tối sầm lại, vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên.
Là số điện thoại lạ.
Trần Văn Hinh vô thức bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng và hơi khàn của một cô gái, cùng với chút dè dặt thăm dò:
“Công việc hôm qua mà chị nói, còn tuyển người không?”
Trần Văn Hinh sững sờ giây lát, phản ứng ra là ai, lập tức kích động nói: “Tuyển, đương nhiên là tuyển, cô đang ở đâu? Giờ tôi đi đón cô.”
“Được!” Lâm Tê trả lời dứt khoát: “Tôi đang ở nhà.”
Trần Văn Hinh cúp máy, lập tức quay lại văn phòng lấy chìa khóa xe.
Thấy vậy, Bành Phong bắt đầu cảnh giác: “Cô làm gì đấy?”
Trần Văn Hinh: “Đi đón người mới.”
Bành Phong cười: “Người mới ư? Cô còn có người mới à? Chắc không phải là tìm đại một người trên đường chứ, hay là streamer nào?”
Trần Văn Hinh đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh tự mà lo cho mình đi, đến công ty bao nhiêu năm rồi, chỉ giữ trong tay một diễn viên tuyến 18, tôi lo lắng thay anh đấy.”
Sau khi dứt lời, cô quay người đi ra ngoài.
Lời nói của cô khiến cho Bành Phong tức giận đến suýt nữa đã nhảy lên.
Thế nào gọi là bao nhiêu năm qua anh ta nâng đỡ một diễn viên tuyến 18? Bản thân cô ấy đã sa sút thế này rồi, còn dám ngạo mạn như vậy.
Đợi đến khi anh ta ký hợp đồng với cô gái mặc hán phục đó, đến lúc đó chắc chắn có thể làm cô ấy nổi tiếng, Trần Văn Hinh chờ mà hối hận đi.
Mãi cho đến khi có chuyện xảy ra với cô, Bành Phong mới mở mày mở mặt.
Sau đó mỗi lần gặp nhau, anh ta thỉnh thoảng lại chế nhạo cô về chuyện này, như thể sự thất bại của cô có thể chứng minh sự xuất sắc của anh ta vậy.
Thấy Trần Văn Hinh phớt lờ mình, anh ta nói tiếp: “Nếu tôi là cô thì tôi sẽ nghỉ hưu dưỡng lão rồi, dù sao thì trước đây cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, phụ nữ mà, tùy tiện tìm một người kết hôn là được rồi.”
Trần Văn Hinh chẳng thèm để ý, cũng chẳng muốn trả lời, cô quay người rời đi.
Bành Phong nói tiếp: “Chắc không phải cô nghĩ rằng mình có thể lội ngược dòng ký hợp đồng với người mới chứ? Với danh tiếng hiện tại của cô, có ai mà chịu theo?”
Lời nói của anh ta động chạm đến nỗi đau của Trần Văn Hinh, đúng là gần đây không có người mới nào chịu theo cô ấy.
Cũng chưa phải chưa từng tìm người, ngoài Lâm Tê tối qua, cô cũng đã gặp được rất nhiều hạt giống tốt, nhưng vừa nhìn thấy tên cô lại hoảng sợ né tránh.
Đôi mắt cô không khỏi tối sầm lại, vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên.
Là số điện thoại lạ.
Trần Văn Hinh vô thức bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng và hơi khàn của một cô gái, cùng với chút dè dặt thăm dò:
“Công việc hôm qua mà chị nói, còn tuyển người không?”
Trần Văn Hinh sững sờ giây lát, phản ứng ra là ai, lập tức kích động nói: “Tuyển, đương nhiên là tuyển, cô đang ở đâu? Giờ tôi đi đón cô.”
“Được!” Lâm Tê trả lời dứt khoát: “Tôi đang ở nhà.”
Trần Văn Hinh cúp máy, lập tức quay lại văn phòng lấy chìa khóa xe.
Thấy vậy, Bành Phong bắt đầu cảnh giác: “Cô làm gì đấy?”
Trần Văn Hinh: “Đi đón người mới.”
Bành Phong cười: “Người mới ư? Cô còn có người mới à? Chắc không phải là tìm đại một người trên đường chứ, hay là streamer nào?”
Trần Văn Hinh đáp với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh tự mà lo cho mình đi, đến công ty bao nhiêu năm rồi, chỉ giữ trong tay một diễn viên tuyến 18, tôi lo lắng thay anh đấy.”
Sau khi dứt lời, cô quay người đi ra ngoài.
Lời nói của cô khiến cho Bành Phong tức giận đến suýt nữa đã nhảy lên.
Thế nào gọi là bao nhiêu năm qua anh ta nâng đỡ một diễn viên tuyến 18? Bản thân cô ấy đã sa sút thế này rồi, còn dám ngạo mạn như vậy.
Đợi đến khi anh ta ký hợp đồng với cô gái mặc hán phục đó, đến lúc đó chắc chắn có thể làm cô ấy nổi tiếng, Trần Văn Hinh chờ mà hối hận đi.