Lâm Tê vốn đã không vui vì không suôn sẻ tìm được việc làm, nghe thấy anh ta nguyền rủa mình vì không tìm được công việc lý tưởng.
Sắc mặt lập tức lạnh lùng: “Không cần đâu.”
Nói xong, cô đi thật nhanh về phía công ty tiếp theo.
Bành Phong không ngờ cô nói đi là đi ngay, hơn nữa chớp mắt đã không thấy người đâu, anh ta không dám tin, nhìn chằm chằm một lúc lại ngay tại đó.
Mắng chửi: “Con gái thời nay đầu óc có vấn đề sao, nói hoài không hiểu, minh tinh mà cũng không muốn làm?”
Nếu không phải hiện tại một số nghệ sĩ trong tay anh ta không nỗ lực, làm anh ta ngày nào cũng bị chế nhạo trong công ty thì liệu anh ta có thể nỗ lực tìm kiếm những người mới không?
Đúng là không biết tốt xấu.
Lâm Tê không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, cô nộp đơn vào hơn chục công ty bảo an nhưng đều bị từ chối, không có ngoại lệ.
Cô vốn nghĩ đó là do trình độ học vấn của mình, cho đến khi người bảo vệ cũ ở chốt bảo vệ tầng dưới nói với cô sự thật:
“Em gái, đừng có đùa nữa, em có thể làm gì với cánh tay và đôi chân gầy guộc kia, bọn anh muốn tìm bảo vệ đều phải là những người đàn ông mạnh mẽ hoặc những quân nhân đã xuất ngũ.”
“Cũng không phải không có nữ.”
Đối phương lấy ra mấy bức ảnh đưa cho cô xem, tất cả đều là những người phụ nữ đầy cơ bắp, trông rất cường tráng, mạnh mẽ và cao lớn.
Lâm Tê: “...”
Cô vốn sinh ra đã không có thân hình cường tráng, chưa kể nghề thích khách không chỉ chú trọng đến sức mạnh mà thiên về di chuyển và tốc độ hơn nên vóc dáng mảnh mai thực ra lại là một lợi thế.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị ghét bỏ vì điều này.
Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được sự do dự của chủ nhà.
Chắc hẳn ông ta biết sự cạnh tranh trong ngành này rất khốc liệt, nếu dựa vào điều kiện của bản thân thì sẽ không thể thành công trong cuộc phỏng vấn nên mới có vẻ mặt như vậy, đáng tiếc là lúc đó cô không hiểu được ý nghĩ sâu xa của ông ta.
Tìm kiếm việc làm thất bại thảm hại, Lâm Tê trở về nhà với tâm trạng chán nản.
Ăn xong thùng mì gói cuối cùng còn sót lại trong phòng, cô nhìn số tiền một trăm năm mươi tệ còn lại, do dự hồi lâu, cuối cùng cô lấy ra chiếc điện thoại của mình, một viên gạch mỏng, cô đã hiểu rõ được một chút rồi.
Mặc dù hiện tại cũng miễn cưỡng chỉ học được cách tìm kiếm mọi thứ trên mạng và gọi điện thoại.
Cô mò mẫm nhập vào một dãy số điện thoại.
Sắc mặt lập tức lạnh lùng: “Không cần đâu.”
Nói xong, cô đi thật nhanh về phía công ty tiếp theo.
Bành Phong không ngờ cô nói đi là đi ngay, hơn nữa chớp mắt đã không thấy người đâu, anh ta không dám tin, nhìn chằm chằm một lúc lại ngay tại đó.
Mắng chửi: “Con gái thời nay đầu óc có vấn đề sao, nói hoài không hiểu, minh tinh mà cũng không muốn làm?”
Nếu không phải hiện tại một số nghệ sĩ trong tay anh ta không nỗ lực, làm anh ta ngày nào cũng bị chế nhạo trong công ty thì liệu anh ta có thể nỗ lực tìm kiếm những người mới không?
Đúng là không biết tốt xấu.
Lâm Tê không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, cô nộp đơn vào hơn chục công ty bảo an nhưng đều bị từ chối, không có ngoại lệ.
Cô vốn nghĩ đó là do trình độ học vấn của mình, cho đến khi người bảo vệ cũ ở chốt bảo vệ tầng dưới nói với cô sự thật:
“Em gái, đừng có đùa nữa, em có thể làm gì với cánh tay và đôi chân gầy guộc kia, bọn anh muốn tìm bảo vệ đều phải là những người đàn ông mạnh mẽ hoặc những quân nhân đã xuất ngũ.”
“Cũng không phải không có nữ.”
Đối phương lấy ra mấy bức ảnh đưa cho cô xem, tất cả đều là những người phụ nữ đầy cơ bắp, trông rất cường tráng, mạnh mẽ và cao lớn.
Lâm Tê: “...”
Cô vốn sinh ra đã không có thân hình cường tráng, chưa kể nghề thích khách không chỉ chú trọng đến sức mạnh mà thiên về di chuyển và tốc độ hơn nên vóc dáng mảnh mai thực ra lại là một lợi thế.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị ghét bỏ vì điều này.
Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được sự do dự của chủ nhà.
Chắc hẳn ông ta biết sự cạnh tranh trong ngành này rất khốc liệt, nếu dựa vào điều kiện của bản thân thì sẽ không thể thành công trong cuộc phỏng vấn nên mới có vẻ mặt như vậy, đáng tiếc là lúc đó cô không hiểu được ý nghĩ sâu xa của ông ta.
Tìm kiếm việc làm thất bại thảm hại, Lâm Tê trở về nhà với tâm trạng chán nản.
Ăn xong thùng mì gói cuối cùng còn sót lại trong phòng, cô nhìn số tiền một trăm năm mươi tệ còn lại, do dự hồi lâu, cuối cùng cô lấy ra chiếc điện thoại của mình, một viên gạch mỏng, cô đã hiểu rõ được một chút rồi.
Mặc dù hiện tại cũng miễn cưỡng chỉ học được cách tìm kiếm mọi thứ trên mạng và gọi điện thoại.
Cô mò mẫm nhập vào một dãy số điện thoại.