Khi Trần Văn Hinh đỗ xe bên dưới khu chung cư, trong đầu cô vẫn còn ngỡ ngàng.
Đêm qua Lâm Tê từ chối một cách dứt khoát kiên định, cô còn tưởng cô ấy quyết định không đi theo con đường này nữa.
Trong lòng cô vốn đã bỏ cuộc, không ngờ lại đột nhiên lại cho cô thêm một tia hy vọng.
Nhìn thấy cô gái bước xuống những bậc thang dơ bẩn và cũ kỹ, toàn bộ khung cảnh tối tăm dường như bừng sáng khi cô xuất hiện.
Trần Văn Hinh không khỏi tim đập thình thịch, không biết tại sao cô ấy luôn cảm thấy nếu Lâm Tê debut thì... chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Khi Lâm Tê đi xuống, trên người vẫn mặc bộ đồ đó, trong tay cầm một thanh kiếm, chỉ là không đội nón mà thôi.
Lúc này cô đã thuần thục ngồi ở ghế phụ.
Trần Văn Hinh tò mò: “Cô không còn bộ đồ nào khác sao?” Sao lại mặc bộ đồ cổ trang này nữa?
Lâm Tê: “...”
Cô không biết phải giải thích thế nào, quần áo trong tủ đều rất kỳ lạ, cô không muốn mặc chúng chút nào.
Trần Văn Hinh lại nghĩ rằng cô không có quần áo mới: “Không sao đâu, đợi sau khi ký hợp đồng tôi sẽ dẫn cô đi mua.”
“Ừm.”
Trần Văn Hinh vừa khởi động xe vừa hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, sao đột nhiên cô lại đổi ý vậy?”
Cô không ngờ rằng mới có một ngày mà cô gái đã chủ động liên hệ với mình rồi.
Là đột nhiên có ước mơ, muốn nổi bật trở thành đại minh tinh ư? Hay là đã hiểu rõ không thể lãng phí nhan sắc của mình, quyết tâm dấn thân vào làng giải trí?
Tinh thần chiến đấu bùng lên trong lòng, đang định nói điều gì đó động viên Lâm Tê thì Lâm Tê lại thành thật nói: “Tôi không tìm được việc làm.”
Trần Văn Hinh: “...”
Làm phiền rồi.
Nếu cuộc sống không bắt ép thì Lâm Tê sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đi theo con đường này.
Cô hoàn toàn không hiểu hết về ngành nghề mà Trần Văn Hinh nói đến, nghe có vẻ không thiết thực.
Cô hy vọng mình có thể làm điều gì đó thuộc sở trường của mình, trong phạm vi khả năng của mình, liên quan đến những gì cô đã làm trước đây, chẳng hạn như bảo vệ hoặc thích khách gì đó.
Tiếc là không ai cần cô làm bảo vệ, còn về thích khách thì... Lâm Tê không có ý định đi theo con đường cũ.
Trước đây cô muốn trừ gian diệt ác, trong thời điểm loạn thế, mỗi người chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình để làm điều gì đó.
Nơi đây phồn vinh ổn định, luật pháp nghiêm minh, nền văn minh lại tiên tiến. Nghe nói khắp nơi đều có camera, không thân thiện với ngành nghề trái pháp luật cho lắm, Lâm Tê đương nhiên phải ‘rửa tay gác kiếm’, đổi sang một nghề khác.
Giờ đây, bị cuộc sống đưa đẩy, lựa chọn trở thành “nghệ sĩ” là lựa chọn tốt nhất tiếp theo, Lâm Tê thận trọng tìm hiểu về ngành nghề này.
Đêm qua Lâm Tê từ chối một cách dứt khoát kiên định, cô còn tưởng cô ấy quyết định không đi theo con đường này nữa.
Trong lòng cô vốn đã bỏ cuộc, không ngờ lại đột nhiên lại cho cô thêm một tia hy vọng.
Nhìn thấy cô gái bước xuống những bậc thang dơ bẩn và cũ kỹ, toàn bộ khung cảnh tối tăm dường như bừng sáng khi cô xuất hiện.
Trần Văn Hinh không khỏi tim đập thình thịch, không biết tại sao cô ấy luôn cảm thấy nếu Lâm Tê debut thì... chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Khi Lâm Tê đi xuống, trên người vẫn mặc bộ đồ đó, trong tay cầm một thanh kiếm, chỉ là không đội nón mà thôi.
Lúc này cô đã thuần thục ngồi ở ghế phụ.
Trần Văn Hinh tò mò: “Cô không còn bộ đồ nào khác sao?” Sao lại mặc bộ đồ cổ trang này nữa?
Lâm Tê: “...”
Cô không biết phải giải thích thế nào, quần áo trong tủ đều rất kỳ lạ, cô không muốn mặc chúng chút nào.
Trần Văn Hinh lại nghĩ rằng cô không có quần áo mới: “Không sao đâu, đợi sau khi ký hợp đồng tôi sẽ dẫn cô đi mua.”
“Ừm.”
Trần Văn Hinh vừa khởi động xe vừa hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, sao đột nhiên cô lại đổi ý vậy?”
Cô không ngờ rằng mới có một ngày mà cô gái đã chủ động liên hệ với mình rồi.
Là đột nhiên có ước mơ, muốn nổi bật trở thành đại minh tinh ư? Hay là đã hiểu rõ không thể lãng phí nhan sắc của mình, quyết tâm dấn thân vào làng giải trí?
Tinh thần chiến đấu bùng lên trong lòng, đang định nói điều gì đó động viên Lâm Tê thì Lâm Tê lại thành thật nói: “Tôi không tìm được việc làm.”
Trần Văn Hinh: “...”
Làm phiền rồi.
Nếu cuộc sống không bắt ép thì Lâm Tê sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đi theo con đường này.
Cô hoàn toàn không hiểu hết về ngành nghề mà Trần Văn Hinh nói đến, nghe có vẻ không thiết thực.
Cô hy vọng mình có thể làm điều gì đó thuộc sở trường của mình, trong phạm vi khả năng của mình, liên quan đến những gì cô đã làm trước đây, chẳng hạn như bảo vệ hoặc thích khách gì đó.
Tiếc là không ai cần cô làm bảo vệ, còn về thích khách thì... Lâm Tê không có ý định đi theo con đường cũ.
Trước đây cô muốn trừ gian diệt ác, trong thời điểm loạn thế, mỗi người chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình để làm điều gì đó.
Nơi đây phồn vinh ổn định, luật pháp nghiêm minh, nền văn minh lại tiên tiến. Nghe nói khắp nơi đều có camera, không thân thiện với ngành nghề trái pháp luật cho lắm, Lâm Tê đương nhiên phải ‘rửa tay gác kiếm’, đổi sang một nghề khác.
Giờ đây, bị cuộc sống đưa đẩy, lựa chọn trở thành “nghệ sĩ” là lựa chọn tốt nhất tiếp theo, Lâm Tê thận trọng tìm hiểu về ngành nghề này.