Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kim Tái An chưa đến ba mươi tuổi đã có thể vào được cảnh giới Tông sư, quả thực là có thiên phú không tầm thường”.

Ông Lữ mỉm cười, không để tâm mà nói: “Chẳng qua cô chủ không cần lo lắng, có lão phu ở đây trấn giữ cho nhà họ Hoắc, nhà họ Kim cũng chẳng thể ngông cuồng được”.

“Có ông Lữ ở đây, nhà họ Kim đương nhiên không dám làm càn”.

Hoắc Tú Tú gật đầu, có chút không tình nguyện nói: “Nếu như Giang Vũ ở trên sàn đấu gặp phải nguy hiểm về tính mạng, còn mong ông Lữ ra tay giữ lại mạng cho anh ta”.

“Vì sao?”

Ông Lữ hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hoắc Tú Tú.

“Bởi vì ông nội tôi tin tưởng anh ta”.

Hoắc Tú Tú với biểu cảm phức tạp rút ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo, chính là tấm bùa hộ thân mà Giang Vũ đưa cho cô ta, chẳng qua là lúc này ngọc bội đã bị vỡ thành hai mảnh.

Trên sàn đấu!

Kim Tái An đã đấm về phía Giang Vũ mấy chục đấm, nhưng lại chẳng thể chạm được đến một góc áo của anh, mà ngược lại anh ta đã mệt đến hụt hơi.

“Cậu có ngon thì đứng lại chính diện quyết đấu với tôi, cứ trốn chui trốn nhủi như con cá trạch thế thì tính là bản lĩnh gì?”

Kim Tái An dừng chân lại, tức tối rống lên với Giang Vũ, mặc dù anh ta biết cứ như vậy thì sớm muộn gì nội kình của Giang Vũ cũng sẽ bị tiêu hao sạch, nhưng chiến thắng như thế chẳng có chút thành tựu nào cả.

“Tôi chỉ muốn để cho anh biểu diễn”.

Giang Vũ đứng đối diện với Kim Tái An, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu không một khi tôi mà ra tay, thì anh sẽ chẳng có cơ hội nữa”.

“Thằng nhóc nhà cậu thực lực chẳng ra làm sao, nhưng chém gió thì lợi hại lắm”.

Kim Tái An khinh bỉ bĩu môi, khiêu khích: “Cậu đây không cần cậu cho tôi cơ hội. Đến đây đi, giống một người đàn ông chân chính, đối mặt chiến đấu, như vậy thì dù cậu có thua thì tôi cũng còn coi trọng cậu”.

“Nếu anh đã cảm thấy chơi đủ rồi, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”.

Đáy mắt Giang Vũ có ánh sáng lấp lánh, đạp mạnh chân một cái, cơ thể như hóa thành một ảo ảnh, xông đến chỗ Kim Tái An bằng tốc độ sét đánh...

“Đến hay lắm! Với loại tu vi như cậu, đến cương khí hộ thể của tôi cậu cũng không phá được!”

Nhìn thấy Giang Vũ cuối cùng cũng chủ động tấn công, Kim Tái An cười âm hiểm, đứng tấn tại chỗ không nhúc nhích, điên cuồng rót nội kình vào trong cương khí hộ thể của mình, chuẩn bị đối đầu chính diện với đòn tấn công của Giang Vũ, sau đó phản chấn gây thương tích cho đối phương, kết quả...

“Rầm” một tiếng.

Nắm đấm của Giang Vũ đấm nát cương khí hộ thể của Kim Tái An, nện trực tiếp lên bụng của đối phương.

“A!”

Kim Tái An kêu lên thảm thiết, cơ thể bay vọt ra ngoài.

Lúc cơ thể anh ta còn văng trên không trung, Kim Tái An khó tin trợn to mắt, từ bụng truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức biểu cảm trên mặt anh ta vặn vẹo, miệng há to, nước bọt văng tùm lum.

“Tõm!”

Cơ thể của Kim Tái An mất khống chế bay ra khỏi lôi đài rơi thẳng vào trong hồ nước.

Hiện trường ồn ào bỗng lặng phắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh hãi trợn to mắt, khó tin nhìn vào cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Trước đó Kim Tái An đuổi đánh Giang Vũ chạy chối chết trên sàn đấu, thế mà giờ lại bị một cú đấm văng ra ngoài, sự thay đổi này quả thực quá là khó tin!

Mãi đến khi Kim Tái An rơi xuống nước, đám người đứng xem mới phản ứng lại, lập tức bầu không khí như bùng nổ:

“Xảy ra chuyện gì vậy, Kim Tái An sao lại rơi xuống nước rồi?”

Giang Vũ rõ ràng bị đánh đến không có sức chống trả, sao chỉ một quyền đã đánh bay cậu chủ Kim rồi, giả tạo quá”.

“Thằng nhóc kia không phải giả heo ăn thịt hổ từ nãy đến giờ chứ, đùa chúng ta à!”


...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK