Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Long giật giật khoé môi, nhưng không nói gì.

Những kẻ có tài năng thường khiến cho người khác đố kỵ!

Thiên tài nếu không có thế lực mạnh mẽ của gia tộc làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ không có môi trường yên ổn để thành thục hơn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị rơi xuống vũng lầy.

“Nếu như nhà họ Kỷ bền như một tấm sắt, vậy vì để khiến cho Tuyết Tình vui vẻ, tôi nguyện ý bảo vệ cho Giang Vũ trưởng thành”.

Kỷ Thường Viễn từ từ mở miệng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng vấn đề là nội chiến trong nhà họ Kỷ rất nhiều, nếu để Tuyết Tình và Giang Vũ ở chung với nhau, vậy Tuyết Tình tất sẽ bị cậu ta kéo xuống vũng lầy, tôi cược không nổi!”

“Bởi vậy, Giang Vũ phải chết!”

Kỷ Thường Viễn mãnh mễ uống hết sạch rượu vang trong ly, lạnh lùng nói: “Thanh Long, ngày mai ông phụ trách dẫn cô chủ đến tỉnh thành, coi như là che lấp cho chúng tôi, sau khi tôi và Bạch Hổ giết Giang Vũ, thì sẽ tới tập hợp với các ông sau”.

“Tuân lệnh!”

Thanh Long và Bạch Hổ cung kính đáp lại, lập tức rời khỏi phòng.

“Con gái à, hy vọng sau này con có thể hiểu được sự khó xử của người làm cha này, đừng quá mức ghi hận ta”.

Kỷ Thường Viễn buông ly rượu xuống, phiền muộn nhìn về phía Vân Đỉnh sơn trang: “Có vô số người ghen tỵ với sự sủng ái của ông cụ dành cho con, bọn họ đều chờ con phạm sai lầm, sau đó kéo con xuống thần đàn”.

“Mà việc người làm cha này có thể làm, chính là không để con cho những người đó để lại nhược điểm nào”.

Lại bận rộn cả một buổi tối, Giang Vũ cuối cùng cũng đã luyện chế thành công món pháp khí kia.

Bởi vì thời gian còn sớm, Kỷ Tuyết Tình vẫn chưa rời giường, hơn nữa đã liên tục hai ngày không ngủ, Giang Vũ cũng rất mệt mỏi, ngã xuống đã ngủ thiếp đi.

Rạng sáng.

Khi Kỷ Tuyết Tình rời giường, Thanh Long và Tiểu Viện đã chờ ở phòng khách từ lâu.

“Cô chủ, kỳ hạn ba ngày đã đến”.

Thanh Long cung kính hành lễ với Kỷ Tuyết Tình: “Chúng ta nên đi đến tỉnh thành đoàn tụ với gia chủ rồi”.

“Tôi biết rồi!”

Kỷ Tuyết Tình nhìn cửa phòng của Giang Vũ, mặt không chút thay đổi hỏi: “Tiểu Viện, việc mà tôi bảo cô làm cô đã làm xong chưa?”

“Thuộc hạ đã làm xong rồi!”

Tiểu Viện đưa cho Kỷ Tuyết Tình một chiếc túi tài liệu: “Quyền sở hữu của căn biệt thự đã chuyển sang tên của Giang Vũ, mà mà toàn bộ những hạng mục mà nhà họ Kỷ đầu tư ở Giang Châu đã chuyển hết cho chính phủ của Giang Châu, nhà họ Kỷ đã rút hết toàn bộ khỏi Giang Châu”.

Kỷ Tuyết Tình đẩy cửa phòng Giang Vũ ra, nhìn Giang Vũ đang ngủ say, nói thầm: “Từ nay về sau, anh cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình”.

“Cô chủ, có muốn đánh thức anh ấy dậy chào tạm biệt trực tiếp không?”

Tiểu Viện không xác định hỏi.

“Thôi! Hai người khi đã yêu đương lâu thì nào cần phải bên nhau sớm sớm chiều chiều, hôm nay chia tay là để có cuộc trùng phùng hạnh phúc ngày sau”.

Kỷ Tuyết Tình hít sâu một hơi, kiên định nói: “Yêu nhau cho tới bây giờ cũng không phải chuyện của một người, chị cũng muốn cố gắng hết sức vì tương lai của bọn chị!”

Kỷ Tuyết Tình cầm lấy giấy bút, chuẩn bị viết thư tạm biệt cho Giang Vũ.

Nhưng mặc kệ dùng từ như thế nào, cô đều khó có thể hạ bút, ngàn vạn lời nói đều không cách nào biểu đạt sự đau thương của ly biệt.

“Tuyết Tình chờ anh, em nhất định sẽ cưới anh!”

Đúng lúc này, Giang Vũ đang ngủ mơ màng màng nói: “Anh nhất định sẽ cố gắng xứng đôi với em”.

Nhìn thấy Giang Vũ trong lúc ngủ còn nhắc tới tên của mình, Kỷ Tuyết Tình cuối cùng khống chế không được, nước mắt âm thầm tuôn rơi.

“Giang Vũ, em đi đây, em chờ anh ở Kim Lăng!”

Kỷ Tuyết Tình vội vàng lưu lại một câu trên giấy, che mặt đi ra ngoài.

Nếu cứ tiếp tục chậm trễ như vậy, cô sợ mình sẽ không đi được.

Thấy cảnh như vậy, Thanh Long và Tiểu Viện âm thầm liếc nhìn nhau.

Bọn họ lúc trước không hiểu Kỷ Tuyết Tình tại sao lại quan tâm đến Giang Vũ như vậy, hôm nay chứng kiến Giang Vũ ngay cả ngủ đều nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình, bọn họ đã hơi hiểu được.

Tuy rằng thân thế và bối cảnh của Giang Vũ không xứng với Kỷ Tuyết Tình, nhưng không ai có thể phủ nhận anh ta đúng là có một tấm chân tình với Kỷ Tuyết Tình.

Đi đến sân, Kỷ Tuyết Tình cố nén nước mắt, không nỡ nhìn thoáng qua căn biệt thự, cắn răng lên xe.

Thanh Long lo lắng đêm dài lắm mộng, quyết đoán khởi động xe, chạy ra khỏi Thiên Cung Vân Đỉnh.

Cùng lúc đó, Giang Vũ đang ngủ say mờ lơ mơ tỉnh lại, trong lòng xuất hiện một sự trống rỗng và sự mất mát khó có thể diễn tả được.

Một giây sau, Giang Vũ nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường, sắc mặt thay đổi: “Tuyết Tình đi rồi”.

Giang Vũ cơ hồ nhảy dựng lên theo bản năng, phóng như điên ra ngoài, chạy ra khỏi biệt thự, đúng lúc nhìn thấy đuôi xe của Kỷ Tuyết Tình đã đi xa.

“Tuyết Tình, đợi anh, đợi anh một chút!”

Giang Vũ vừa hét lớn vừa liều mạng đuổi theo...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK