Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú Đống, chú từng là lính dưới trướng của ông cụ, tôi không có quyền truy cứu trách nhiệm của chú”.

Kỷ Thường Viền mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Nhưng mà Lăng Phi Dương đã từng là cấp dưới của chú, ông cụ rất bất mãn với chuyện này”.

“Cho dù chuyện có liên quan đến Hắc Vu giáo, ông cụ cũng không thể chấp nhận được chuyện Tuyết Tình phải chịu bất cứ sự tổn thương nào, chú hiếu không?”

“Tôi hiểu rồir

Sắc mặt của ông Đổng ngưng trọng gật đầu: “Tôi sẽ tự mình đến Kim Lăng, thỉnh tộỉ với ông cụ Hướng”.

“Không chỉ là thỉnh tội thòi đâu”.

Kỷ Thường Viền nhìn về phía ngôi biệt thự, nhắc nhờ: “Tốt nhất chú nghĩ cho kĩ phải báo cáo lại chuyện xảy ra giữa Tuyết Tình và Giang Vũ như thế nào?”

“Ông cụ đã hạ lệnh truy sát Giang Vũ, mà lời nói của chú không chừng có thể thay

đổi quyết định của ông ấy”.

Nghe nói như thế, sắc mặt của ông Đổng hơì thay đổi, khỏng ai hiểu rõ tấm lòng của Kỷ Tuyết Tinh đối với Giang Vũ hơn ông ấy, nếu như Giang Vũ bị giết, vậy Kỷ Tuyết Tình chắc chắn sẽ cực kì đau khổ.

Nhưng trước mắt, lão vương gia đã có ý muốn giết Giang Vũ, nếu lão vương gia không thay đổi quyết định, vậy Gỉang Vũ tuyệt đối sẽ phải chết.

“Bây giờ tôi sẽ khởi hành đi đến Kim Lăng, bái kiến lão vương gia!”

Biết tính nghiêm trọng của chuyện này, ông Đổng không dám chần chờ, sau khi hành lề, xoay người rời đi.

Sau khi ứng phó xong với những người đứng đầu ớ tỉnh thành kia, Kỷ Thường Viền ngồi vào một chiếc xe Lincoln màu đen dài, cau mày nhìn về phía biệt thự, chờ Kỷ Tuyết Tình đi ra.

Rất nhanh, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tinh đẵ đi ra từ trang viên nhà họ Lăng.

Khi đi qua Kỷ Thường Viễn đang ngồi trong xe, Kỷ Tuyết Tinh theo bản năng bảo vệ Giang Vũ ở phía sau: “Anh đi ra xe trước chờ

em, em nói mấy câu với bố em”.

“Được!”

Giang Vũ gật đầu, sắc mặt căng thẳng nhìn ghế sau xe Lincoln.

Đúng lúc này, cửa sổ xe mở ra, Kỷ Thường Viễn lạnh lùng nhìn Giang Vũ.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kỷ Thường Viền khiến áp lực Giang Vũ phải chịu tăng gấp bội, nhưng Giang Vũ không hề nhát gan, không hề sợ hãi đối mặt với Kỷ Thường Viễn.

Thẳng đến khi đì qua chiếc xe, Giang Vũ mới thu hồi ánh mắt, sau đó lẻn xe Kỷ Tuyết Tình.

“Khỏng hổ là người đứng đầu nhà họ Kỷ, khí thế quá mạnh, chỉ với ánh mắt thôi cũng có thể làm cho người ta hít thờ không thông”. Giang Vũ Tử siết chặt nắm đấm.

Bất kể là bản thân Kỷ Thường Viễn hay là thực lực mạnh mẽ được nhà họ Kỷ phô trưong hôm nay, tất cả đều khiến cho Giang Vũ cảm giác có hơi bất lực, nhưng cũng đồng thời kích thích ý chí chiến đấu của anh.

“Không ai có thể ngăn cản tôi yêu đương với Tuyết Tình!”

“Một ngày nào đó, tôi sẽ mạnh mẽ đến

mức có thể sánh vai vớỉ nhà họ Kỷ, để nhà họ Kỷ cam tâm tình nguyện gả Tuyết Tình cho tôi”.

Giang Vũ âm thầm thề, mặc kệ nhà họ Kỷ có mạnh bao nhiêu, anh cũng sẽ không đế những điều bên ngoài trờ thành chướng ngại ngăn cản mình yêu đương với Kỷ Tuyết Tinh.

Trải qua trận chiến này, tầm mắt của Giang Vũ mới được khai sáng.

Giang Châu quá nhỏ, tỉnh Giang Đông cũng bé tí teo, muốn có được sự chấp nhận của hoàng tộc Đông Nam – nhà họ Kỷ, vậy thì tương lai, Giang Vũ chắc chắn phải trớ thành cường giả cấp quốc gia thậm chí cấp thế giới mới có cơ hội.

“Bố trừng đủ chưa?”

Thấy Giang Vũ đã lên xe, Kỷ Tuyết Tình thở phì phò đập vào cửa kính trước mặt Kỷ Thường Viễn.

“Đú rồi, đủ rồi!”

Đối mặt Kỷ Tuyết Tình, Kỷ Thường Viền trong nháy mắt thu hồi tất cả sự lãnh khốc, dùng vẻ mặt nịnh nọt cung chiều mà đẩy cửa xe ra: “Con gái ngoan của bố, lâu lắm mới gặp con, mau lên xe, chúng ta tâm sự một chút”.

“Hừ! BỐ muốn giết người trong lòng con, con không muốn nói chuyện với bố đâu!”

Kỷ Tuyết Tinh hừ lạnh một tiêhg, thớ phì phò chui vào xe, oán giận nói: “Giang Vũ giúp con loại bỏ Phệ Tâm cố, lại cứu lấy một mạng của con từ trong tay phần tử nguy hiểm của Hắc Vu giáo, vậy mà khỉ bổ mới gặp mặt đã muốn giết anh ấy, thật quá đáng”.

Thấy Kỷ Tuyết Tình còn đang tức giận, Kỷ Thường Viền đáng thương nói: “Đây là mệnh lệnh của ông nội con, bố cũng không có cách nào, hơn nữa bố đã bỏ qua cho tên kia, con cũng đừng tức giận nữa!”

“Vậy về sau bố không được làm hại đến Giang Vũ, nếu không con sẽ chết cho bố xem”. Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc cảnh cáo.

“Tên nhóc kia có được sự bảo vệ của con, cho dù có là ông cụ cũng không giết được cậu ta”.

Kỷ Thường Viền uyển chuyển đáp lạỉ, nhắc nhở nói: “Con phải theo bố trở về Kim Lăng, đây cũng là mệnh lệnh của ông nội, nếu như con không trở về, vậy ông ấy sẽ tự mình tới tìm con”.

Kỷ Tuyết Tinh bất đắc dĩ thở dài, từ lúc ông Đổng nói đã báo cáo cho ông cụ chuyện

bên này, cô đã biết trước mình phải rời khỏi Giang Vũ.

“Bốì Con biết bố vần chưa buông bỏ ý định giết Giang Vũ, nhưng con xin bố hãy cho anh ấy khoảng thời gian một năm”.

Vé mặt của Kỷ Tuyết Tinh nghiêm túc: “Con tin tưởng thành tựu một năm sau của anh ấy sẽ có được sự công nhận của gia tộc, trong vòng một năm này, bố không được động đêh anh ấy, được không?”

“Chúng ta đang nói chuyện con quay về Kim Lăng, sao lại liên quan đến nhóc kia rồỉ?”

Kỷ Thường Viền khẽ nhíu mày, đáp lại: “Đừng nói tới việc tên nhóc kia hoàn toàn không xứng để cho con phải chờ đợi một năm, cho dù bố có cho thời gian một năm, cậu ta có thể đạt được thành tựu lớn cỡ nào được?”

“Kiểu người áo vải thường dân, điếm đích phấn đấu cả đời của cậu ta chẳng qua cũng chỉ là điếm xuất phát lúc con mới sinh ra mà thôi, con cảm thấy các con hợp yêu đương sao?”

“Con mặc kệ những thứ này, tóm lại, con tin tướng anh ấy chắc chắn sẽ không đế cho con thất vọng”.

Kỷ Tuyết Tinh cố chấp lắc đầu, kiên định nói: “Nếu như bố không đồng ý với con vậy thì con sẽ không trở về, bố cứ trực tiếp nói cho ông nội biết con và Giang Vũ chết vì tự tử, để ỏng ấy coi như khỏng có đứa cháu gái này là con đi”.

“Con…”

Khóe miệng Kỷ Thường Viễn co giật một hồi, ồng ấy biết Kỷ Tuyết Tình không phải đang nói đùa, nếu như bị ép đến đường cùng thì nhóc con này thật sự sẽ tự sát lần nữa…

Đầu tiên, tạm chưa nói đến chuyện bản thân Kỷ Thường Viền coi đứa con gái này như báu vật, chỉ dựa vào sự cưng nựng và coi trọng của ông cụ nhà họ Kỷ đối với Kỷ Tuyết Tình thôi, nhiêu đó đã đủ quan trọng rồi!

Nếu như Kỷ Tuyết Tình có gì bất trắc, vậy thì ông cụ tuyệt đối sẽ chém chết tươi Kỷ Thường Viễn trước.

“Bây giờ con lấy cái chết ra để đe doạ thì bố còn có thể nói cái gì đây!”

Kỷ Thường Viền bất đắc dĩ thờ dài, trong lòng lại âm thầm nảy sinh ý nghĩ độc ác: “Cũng không biết Giang Vũ cho con gái mình uống canh hồn mê thuốc lú gì mà lại có thế khiến cho nó cố chấp như thể’.

“Càng là như vậy thì tên Giang Vũ kia càng đáng chết, tuyệt đối không thế để cậu ta tiếp tục dây dưa với Tuyết Tình nữa”.

“Đây mới là người bố tốt của con, làm gì có người bố tuyệt vời nào muốn chia rẽ hạnh phúc của con gái mình chứ!”

Thấy Kỷ Thường Viển đã đồng ý, Kỷ Tuyết Tinh nờ nụ cười, chủ động kéo cánh tay Kỷ Thường Viền: “Trước khi rời khỏi đây, con muốn ở lại vàì này cùng vớỉ Giang Vũ”.

“Được! Con vui là được rồi!”

Kỷ Thường Viền không chút do dự gật đầu, đối mặt với chiêu thức nhõng nhẽo nũng nịu này của con gái, ông ấy không có chút sức đề kháng nào cả.

Ngay lập tức, hai bố con đã lâu không gặp mới bắt đầu hàn huyên nói chuyện bình thường lại với nhau.

Sau khi nói chuyện xong thì Kỷ Tuyết Tinh xuống xe.

“Bố ờ tỉnh thành chờ con, ba ngày sau chúng ta gặp lại nhau ớ tỉnh thành”.

Kỷ Thường Viền dặn dò một tiếng xong rồi đóng cửa sổ xe lại, rời khỏi hiện trường.

Xe vừa khới động, Kỷ Thường Viễn bèn

khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lẽo nói: “Thanh Long, mấy ngày kế tiếp anh phụ trách dẫn người đi bảo vệ cho sự an toàn của cô chủ, không được có bất kỳ sai lầm nào”.

“Nếu như cỏ chủ có bất kỳ tổn thương nào, nhớ mang đầu tới gặp”.

Thanh Long ngồi ớ ghế lái phụ kiên định đáp lại một tiếng, sau đó lập tức khó xử: “Nếu trong lúc này mà cô chủ và Giang Vũ muốn phát sinh quan hệ, thì tói nên làm cái gì bây qỉờ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK