Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Haiz! Chuyện đã đến nước này chúng tôi cũng không muốn giấu cậu nữa!"

Ngô Khai Thiên thở dài, nghiêm túc nói: “Kỳ thật sau khi cô Kỷ ngăn cản chúng tôi giúp nhà họ Lăng đối phó với cậu lần trước, cô ấy cũng đã ủy thác cho chúng tôi bảo vệ an nguy của cậu”.

“Chúng tôi thậm chí còn không biết người mà Vương Hạo muốn đối phó hôm nay chính là cậu, nếu không chúng tôi đã không đứng về phía hắn”.

Ngô Khai Sơn cũng lên tiếng nói lại: “Bởi vì có hiểu lầm nên chúng tôi muốn đến xin lỗi, vô tình gặp chuyện ông Kỷ muốn giết cậu sau lưng cô Kỷ”.

"Chúng tôi đã được cô Kỷ ủy thác phải bảo vệ cậu, đương nhiên không thể bỏ mặc cậu được".

"Mặc dù so thực lực thì chúng tôi không thể ngăn cản đại tông sư, nhưng sau lưng chúng tôi còn có tông môn!"

Nhìn thấy Giang Vũ còn nghi hoặc, Ngô Khai Thiên vội vàng giải thích: “Anh em chúng tôi dọa chết không ngừng, cho dù là nhà họ Kỷ thì cũng phải nể nang phái Tuyên Đức. Hơn nữa, nhờ có cô Kỷ mà mạng sống của cậu mới giữ được”.

"Chính là như vậy, tôi có thể chứng minh", Hoàng Long nghiêm túc nói.

“Thì ra là vậy. Tôi đúng là vẫn còn dựa vào sự che chở của Tuyết Tình để sống sót”.

Nhìn thấy Hoàng Long, người mà anh tin tưởng nhất, đã đứng ra làm chứng, Giang Vũ cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng nghĩ đến Kỷ Tuyết Tình lại giúp mình, Giang Vũ lại cảm thấy tràn ngập cay đắng và hổ thẹn.

Nhìn thấy Giang Vũ cuối cùng cũng tin tưởng, Hoàng Long và anh em nhà họ Ngô đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn còn có Kỷ Tuyết Tình ở đó, nếu không bọn họ cũng không có cách nào giải thích tất cả những chuyện này cho Giang Vũ.

"Mặc dù các người vì Tuyết Tình mới bảo vệ tôi, nhưng Giang Vũ tôi vẫn rất cảm kích ơn cứu mạng của hai người".

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Vũ đứng dậy quỳ xuống trước mặt anh em nhà họ Ngô: "Xin hai người nhận của tôi một lạy".

"Cậu Giang, cậu không được làm vậy!"

Anh em nhà họ Ngô nhanh chóng kéo Giang Vũ lại, sợ hãi đến mức suýt tè cả ra quần.

Cho dù bọn họ phải quỳ lạy Giang Vũ thì họ cũng không cảm thấy gánh nặng gì, nhưng bọn họ không nhận nổi một lạy này của Giang Vũ.

“Ân cứu mạng lớn như trời…”, Giang Vũ giãy dụa muốn bày tỏ lòng biết ơn.

"Nếu như cậu còn như vậy nữa thì chúng tôi sẽ tức giận đó".

Ngô Khai Thiên trợn mắt, giả vờ tức giận nói: "Chúng ta đều là người nhà, sao phải khách khí như vậy, nếu như cậu không ngại thì sau này chúng ta sẽ trở thành anh em của nhau".

"Chúng ta hãy trở thành anh em kết nghĩa!"

Hai mắt Ngô Khai Sơn sáng lên, hưng phấn nói: “Nếu như cậu Giang không chê thì chúng tôi còn có thể nhận cậu làm anh cả”.

"Khụ!"

Nghe vậy, Hoàng Long suýt chút nữa sặc nước miếng, cảm thấy anh em nhà họ Ngô quá vô sỉ.

Lợi dụng tình trạng mất trí nhớ của Giang Vũ để lừa anh trở thành anh em kết nghĩa, sau này khi Giang Vũ lấy lại được trí nhớ, anh em nhà họ Ngô liền một bước lên trời!

"Chuyện này không tốt đâu. Cho dù chúng ta có trở thành anh em kết nghĩa thì tôi chỉ có thể làm em trai của hai người thôi”.

Giang Vũ cũng có chút bối rối, dù sao anh em nhà họ Ngô cũng là tông sư cường giả, cho dù bọn họ có được Kỷ Tuyết Tình thuê thì cũng không nên khách khí tới mức đó!

“Trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hai chúng tôi ngày nào cũng gọi nhau là anh em cũng đã chán rồi!”

Ngô Khai Thiên muốn rèn sắt khi còn nóng, vừa kéo Giang Vũ ra ngoài vừa tự tin nói: “Vậy là ba chúng ta sẽ thành anh em kết nghĩa, cậu làm lớn, chúng tôi làm nhỏ”.

"Cậu không được từ chối, nếu không sau này chúng tôi cũng không dám gọi cô Kỷ là em dâu".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK