“Được! Anh nhất định sẽ không để cho em phải thất vọng!”. Giang Vũ dùng sức ôm Kỷ Tuyết Tình, kiên định tỏ thái độ.
“Cô chủ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về rồi”.
Thấy Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ ôm nhau hồi lâu, Thanh Long không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
“Em phải đi rồi!”
Kỷ Tuyết Tình hít một hơi thật sâu, tách ta khỏi Giang Vũ: “Vẫn là câu nói kia, em chờ anh ở Kim Lăng. Bất kể như thế nào, anh nhất định phải tới tìm em, em chờ được gả cho anh”.
“Một lời đã định”.
Vì không để cho Kỷ Tuyết Tình lo lắng, Giang Vũ chịu đựng sự bi thương, lau khô nước mắt, mỉm cười nói: “Em cứ ở Kim Lăng chờ đợi làm cô dâu của Giang Vũ này đi”.
“Anh nhất định phải tự bảo vệ bản thân mình, đừng nhân từ nương tay với kẻ thù, cho dù là vì em, anh nhất định phải sống sót!”
Kỷ Tuyết Tình dặn dò một tiếng, lập tức xoay người.
Trong khoảnh khắc xoay người, nước mắt Kỷ Tuyết Tình đã sắp không khống chế được.
“Đợi một chút!”
Giang Vũ nhanh chóng gọi Kỷ Tuyết Tình lại.
“Sao vậy?”
Kỷ Tuyết Tình mạnh mẽ khống chế cảm xúc, xoay người nhìn về phía Giang Vũ.
Đây là pháp khí hộ thân anh luyện chế cho em, còn có mấy túi thuốc”.
Giang Vũ lấy một đống đồ từ trong ngực ra, nhanh chóng vào trong ngực Kỷ Tuyết Tình, dặn dò: “Em phải đeo pháp khí này bên người, coi như là anh lúc nào cũng luôn luôn bảo vệ ở bên cạnh em”.
“Mấy cái túi thuốc này thì em lúc nào cũng phải mang theo người một túi, những cái khác để ở chỗ mà em ở thường xuyên, có thể trừ tà tránh hung cho em, phòng ngừa sự xâm lấn của các loại tà vật độc cổ”.
“Anh tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, anh chờ em ở Kim Lăng”.
Nghe Giang Vũ ân cần dặn dò, Kỷ Tuyết Tình đã không khống chế được rơi lệ xúc động, chật vật chui vào trong xe: “Thanh Long, lái xe!”
Kỷ Tuyết Tình vừa lên xe, Thanh Long lập tức khởi động xe.
Nhìn ô tô đi xa, Giang Vũ không tự chủ được lại ở phía sau đuổi theo trong chốc lát, lớn tiếng hét lên: “Anh nhất định sẽ tới Kim Lăng cưới em!”
Trong xe.
Trong khoảnh khắc bước lên xe, nước mắt Kỷ Tuyết Tình giống như đê vỡ trận, trào ra ào ạt.
Nhìn miếng ngọc bội màu đỏ như máu ở trong tay, Kỷ Tuyết Tình biết đây là Giang Vũ dùng máu tươi để luyện từ một miếng ngọc bội trắng nõn không tỳ vết của lúc trước mà thành, cô càng khóc dữ dội hơn.
Kỷ Tuyết Tình ngồi ở hàng ghế sau, dung sức ôm lấy miếng ngọc bội và túi thơm ở ngực, khóc như đê vỡ trận.
Loại cảm giác đau lòng này, đối với Kỷ Tuyết Tình mà nói còn đau đớn hơn so với lúc trước bị Phệ Tâm Cổ tra tấn.
Thấy một màn như vậy, Tiểu Viện ngồi ở ghế lái phụ cũng nhịn không được lau nước mắt theo.
Thanh Long vẻ mặt lo lắng và bất lực, ông ta biết Giang Vũ chết chắc rồi mà Kỷ Tuyết Tình bây giờ lại nặng tình đến như thế, cũng không biết có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc rằng Giang Vũ bị giết hay không.
Hồi lâu sau, Kỷ Tuyết Tình mới bình phục lại, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
“Tuyết Tình, sao lại gọi điện thoại cho chị?”
Điện thoại được nhận, một giọng nói lười biếng của một cô gái vang lên.
“Chị Ngọc, em có chuyện muốn nhờ chị”.
Tuy rằng đã ngừng khóc, nhưng giọng nói của Kỷ Tuyết Tình vẫn nghẹn ngào như cũ.
“Em khóc đấy à!”
Giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia trong nháy mắt lạnh như băng: “Ai chọc giận em, chị sẽ đi lột da kẻ đó ngay!”