Chương 174
Trong quãng đời mà cô còn sống, có quá nhiều ký ức mà cô đã đánh mất. Giá như cô có thể chết đi với những ký ức kiếp này và tiếp tục tìm kiếm sự thật ở kiếp sau, tìm kiếm sự thật cho cái chết của ba mẹ cô và chiếc hộp bí ẩn.
Cô sẽ tìm kiếm của cải mà ba mẹ cô đã để lại cho cô.
Cô không cần tiền, tất cả những gì cô muốn là tìm những thứ đó và ôm chúng vào lòng như thể chúng là ba và mẹ của cô vậy.
Có cả Mr. Kenneth. Cô thậm chí không thể gặp anh trước khi chết, điều này khiến cô tưởng tượng Trương Thiên Dương ở vị trí của anh.
Nghĩ đến điều đó càng khiến lòng cô đau nhói.
Ứng Hiểu Vi chịu đựng đau đớn mà đi về phía trước. Quá đau đớn và cô không thể kìm được nước mắt.
Tại sao cô lại phải đau khổ như vậy? Có phải vì tuổi trẻ của cô chỉ tràn ngập hạnh phúc không? Có phải là hạn ngạch hạnh phúc của cô đã được sử dụng hết, chỉ còn lại cay đắng?
Những kỷ niệm thời thơ ấu vụt qua tâm trí cô. Cô có một con chó con tên là Beany, bạn thân nhất của cô. Nó đi cùng cô mỗi ngày và không bao giờ rời xa cô.
Cô có lẽ đã không sống sót. Người đàn ông đã giết ba mẹ cô và những người hầu ở nhà. Hắn ta có lẽ cũng sẽ không để Beany sống.
Thực sự quá đáng thương.
Cô thậm chí còn không phát hiện ra sự thật. Làm sao cô có thể chết được? Không thể được.
Cô nên giải thích thế nào với ba mẹ nếu gặp họ ở dưới cửu tuyền? Họ đã nỗ lực rất nhiều chỉ để cô được sống.
Không, cô không thể đi xa hơn nữa, cô nên trở về, cô phải trở về. Cô phải quay lại và trả thù những người đó.
Cơn đau buốt lại ập đến.
Ứng Hiểu Vi đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
“Hiểu Vi, em phải mạnh mẽ lên. Em không thể bỏ anh đi như vậy.”
Đó là Trương Thiên Dương.
Trái tim Ứng Hiểu Vi đột nhiên run lên. Đó là giọng của Trương Thiên Dương. Anh còn sống.
Phải, anh chưa chết. Bác sĩ nói rằng anh đã tỉnh dậy.
Ứng Hiểu Vi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Mồ hôi chảy ra từ hai bên thái dương của cô. Ứng Hiểu Vi cảm giác được một lượng lớn mồ hôi từ trên người cô tuôn ra. Cùng với mồ hôi, cô còn đau thấu xương.
“Được rồi, cuối cùng cô ấy cũng đổ mồ hôi.” Cô nghe thấy một giọng nói lạ bên tai.
Đó là tất cả những gì cô cần? Mồ hôi?
“Hiểu Vi, em phải mạnh mẽ lên. Khi em khỏe lại, anh sẽ đưa em đến công viên giải trí và ăn những món ăn ngon nhất. Em sẽ được làm mọi thứ mà em chưa từng có cơ hội làm trước đây. Cùng nhau đi, có được không?”
Giọng nói của Trương Thiên Dương vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng như mọi khi.
Ứng Hiểu Vi không khỏi run lên. Cô tự nghĩ.
‘Đau quá. Đau quá.
Da cô đau như bị đốt cháy, nhưng khi mồ hôi chảy ra, cơn đau dường như biến mất.