Chương 129
A Thanh đứng cách đó không xa chờ đợi. Trong lòng cô đã ca ngợi vị thiếu phu nhân của mình không biết bao nhiêu lần.
Ai nói rằng thiếu phu nhân ngốc nghếch? Cô ấy thông minh và tuyệt vời trong từng lời nói của mình. Hãy nhìn cách cô ấy chọc giận bà chủ mà xem.
A Thanh vội chạy tới khi Ứng Hiểu Vi gọi.
“A Thanh, mau đỡ cô ấy dậy. Nếu cô ấy bất tỉnh, chúng ta sẽ gặp rắc rối.” Ứng Hiểu Vi lo lắng nói.
“Vâng.” A Thanh tiến lên và đỡ Chung Nghệ Hân dậy, dìu cô đến ghế dài. Cô cảm thấy khó chịu khi làm điều này nhưng thiếu phu nhân đã ra lệnh, cô không thể không nghe.
Ứng Hiểu Vi thở dài. “Nghệ Hân, cô thật là một người thông minh. Cô nghĩ rằng giải pháp ngu ngốc này của cô sẽ có hiệu quả? Tại sao cô lại xác định rằng vấn đề chỉ có thể được giải quyết bằng cách ở lại đây?”
Vũ Vân Dung và Chung Nghệ Hân cùng nhìn Ứng Hiểu Vi.
Trương Thiên Hồng sốt ruột nói: “Vậy cô có đề nghị gì?”
Ứng Hiểu Vi nghiêm túc nhìn Trương Thiên Hồng. “Tôi không có đề nghị nào cả. Nhưng tôi cá là chị có đấy, chị Cả?”
Trương Thiên Hồng khó hiểu nhìn Ứng Hiểu VI.
Ứng Hiểu Vi cười ngọt ngào. “Chị Cả, không phải lý do khiến Nghệ Hân cảm thấy xấu hổ lúc này là do cô ấy đến để quyến rũ anh Thiên Dương, chỉ để anh ấy kết hôn với mình sao? Nếu cô ấy kết hôn với ai đó ngay bây giờ, trong một đám cưới sang trọng, thì những tin đồn sẽ biến mất.”
Trương Thiên Hồng hừ lạnh. “Sao chúng tôi có thể vội vàng tìm đàn ông cho Nghệ Hân kết hôn? Nếu để cô ấy ở lại, những tin đồn kia chẳng phải sẽ tự biến mất sao?”
Ứng Hiểu Vi lắc đầu. “Đó là lý do tại sao tôi đã nói chúng ta phải dựa vào trí thông minh của chị, chị Cả. Với mối quan hệ rộng lớn của mình, chị có thể dễ dàng tìm kiếm một chàng trai trẻ, đẹp trai cho Nghệ Hân. Tôi sẽ không để bất cứ ai cướp Thiên Dương đi. Chỉ có chị mới giúp Nghệ Hân thôi.”
Trương Thiên Hồng tọc mạch tự nhúng tay vào mọi chuyện, Ứng Hiểu Vi phải cho cô †a một bài học.
Chắc chắn, Trương Thiên Hồng đã rất tức giận trước những yêu cầu vô lý của Ứng Hiểu Vi.
Vũ Vân Dung nghiến răng nói. “Cháu dâu, †ại sao chúng ta không làm một thỏa thuận?”
Ứng Hiểu Vi nhìn Vũ Vân Dung. Từ việc phớt lờ cô, gọi cô là vợ của Thiên Dương, đến việc xưng hô với cô là cháu dâu, thật là một sự chuyển đổi hoàn hảo.
Cô muốn xem mụ phù thủy già này định làm gì.
Vũ Vân Dung quay đầu nhìn về phía Trương Thiên Dương, người đã không nói một lời cho đến bây giờ, trước khi nói. “Cháu dâu, con nghĩ sao về điều này? Hãy ly hôn với Thiên Dương trước và để Nghệ Hân và Thiên Dương đăng ký kết hôn. Sau đó, chúng tôi sẽ thông báo cuộc hôn nhân của họ với công chúng và dập tắt những tin đồn.”
Ứng Hiểu Vi cười tủm tỉm hỏi. “Dì Hai, còn con thì sao? Dì đang yêu cầu con rời khỏi Thiên Dương?”
Giọng cô run run và nghe rất đáng thương.
Cô liếc trộm Trương Thiên Dương. Người đàn ông này vẫn ngồi lặng thinh. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Anh đã xem kịch từ nấy tới giờ vậy mà vẫn im ru. Cô thật muốn đánh anh thật nặng.
Vũ Vân Dung nhẹ nhàng nói: “Không, con cứ ở nhà họ Trương. Nghệ Hân chắc chắn sẽ coi con như chị gái ruột của mình. Bọn họ sẽ chăm sóc con đến cuối đời. Con sẽ sống thoải mái và không phải chịu bất kỳ điều gì bất bình.”