Chương 110
Cô không có thuốc nên phải xé áo anh rồi dùng mảnh vải ấy hứng mưa bên ngoài. Cô đặt nó lên trán anh, với hy vọng rằng nó sẽ làm anh hạ nhiệt.
Cô lẻn đến gần xe RV của những người đó và lấy trộm hai chai nước suối, xúc xích và cháo trên xe và suýt bị chúng bắt được.
Lo lắng rằng hang động sẽ bị lộ, cô đi vòng một lúc lâu rồi mới quay lại.
Người thanh niên sốt cao nhưng tất cả những gì Ứng Hiểu Vi có thể làm là cho anh uống nước và hạ nhiệt bằng mảnh vải ướt mưa đó. Vết thương của anh rất nghiêm trọng, trên mặt anh cũng có nhiều vết thương. Thật khó để biết anh trông như thế nào.
Ứng Hiểu Vi nghĩ cho dù mẹ anh có ở đây, có lẽ bà cũng không thể nhận ra anh trong Tình trạng này. Mãi đến chiều ngày hôm sau, nhóm người này mới bỏ đi trong lúc chửi bới khi không tìm được người chúng cần tìm.
Ứng Hiểu Vi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù người thanh niên vẫn không hồi phục, nhưng nhiệt độ của anh đã giảm. Ứng Hiểu Vi mệt đến mức ngủ thiếp đi bên cạnh người thanh niên kia.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã gần tối. Ứng Hiểu Vi quyết định đi tìm một ít hoa quả ăn trước khi bóng tối sụp xuống. Cô sẽ nghĩ cách rời đi khi trời sáng ngày hôm sau.
Mấy ngày qua cô đã tính toán đường đi nước bước rất rõ ràng. Chỉ cần có cơ hội là cô sẽ đi ngay. Lúc này cô chạy ra ngoài, đến thẳng một khu vực có nhiều dâu rừng, nhưng dừng lại ngay khi cô sắp đến nơi.
Cô đã gặp một nhóm người khác. Cô nhận ra hai người cầm đầu đang bị trói và bị xô ngã. Họ là những tên cướp đã bắt cóc cô.
Ứng Hiểu Vi vô cùng kinh ngạc, nấp sau gốc cây quan sát.
Ai đó đã đá vào mông một tên cướp béo. Hắn kêu ré lên như con lợn bị mổ thịt và quỳ xuống van xin lòng thương xót. ‘Làm ơn tha cho tôi. Hãy tha cho tôi. Tôi thực sự không biết cô gái đó đã đi đâu! Tôi thề trên đời rằng chúng tôi không làm tổn thương cô ấy. Chúng tôi thực sự không làm tổn thương cô ấy. Cô ấy đã tự bỏ trốn”
Hắn gục xuống và khóc tu tu như đứa trẻ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Một người khác bước đến và đá hắn, sốt ruột nói. “Im đi, sao cậu lại khóc? Tôi đã nói với cậu, nếu cậu có thể tìm thấy cô gái đó, cậu sẽ sống. Nếu cậu không thể tìm thấy cô ấy, cậu sẽ chết. Đứng dậy.”
Người đàn ông gầy gò bên cạnh quỳ xuống. “Đại ca, chúng tôi thực sự không có làm. Đó là bà Phương đã yêu cầu chúng tôi làm điều đó, nhưng chúng tôi thực sự không làm tổn thương cô gái đó. Mấy người nên đi tìm bà Phương đó. Tất cả là do bà ta, bà ta quá ác độc. Anh không được tha cho bà ta.”
Người đó đã đá hắn. “Cậu đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Tôi cần các cậu tìm cho ra cô ấy. Vì cậu đã làm điều này, cậu phải chịu trách nhiệm. Tìm cô ấy. Mau.”
Ứng Hiểu Vi bối rối. Có phải người họ đang †ìm kiếm là cô không? Lúc này, Ứng Hiểu Vị giống như một con chim sợ hãi. Cô không còn tin tưởng ai nữa.
Cô lặng lẽ nấp sau một tán cây rậm rạp, nhưng những người đó càng ngày càng gần. Vì sợ bị phát hiện nên cô phải cẩn thận di chuyển vị trí.
Cô vô tình giãm phải một cành cây khô héo, phát ra âm thanh nhẹ. Mặc dù cô không cho rằng âm thanh đó quá lớn nhưng những người đó đều đã nghe thấy.
Những nòng súng màu đen đều chĩa vào gốc cây to mà Ứng Hiểu Vi đang dựa vào. ‘Ai? Mau ra đây đi.” Ai đó giận dữ hét lên.
Ứng Hiểu Vi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cô thực sự không ngờ rằng hôm nay mình lại chết ở đây.
Thật đáng buồn. Cuộc đời này quá nghiệt ngã.