Chương 137
Như thể cô đã vô tình nhấn vào một công tắc. Giọng nói thanh tú và nhẹ nhàng này khiến Trương Thiên Dương nhổm dậy.
Trước khi Ứng Hiểu Vi có thể thốt lên kinh ngạc, Trương Thiên Dương đã tiến đến hôn lên môi cô.
Với lần đầu tiên trải nghiệm, lần này cô đã có kinh nghiệm hơn rất nhiều. Trương Thiên Dương thưởng thức hương vị ngọt ngào của đôi môi ai kia, trong khi não bộ của Ứng Hiểu Vi trở nên hỗn độn.
Anh đã hôn cô một lần nữa.
Trương Thiên Dương cuối cùng cũng buông môi ra khi Ứng Hiểu Vi cảm thấy mình sắp chết ngạt. Tuy nhiên, nụ hôn bắt đầu đáp xuống trán và má cô như những giọt mưa. Anh thì thầm vào tai cô. “Hiểu Vị, anh yêu em. Anh yêu em rất nhiều, em biết không?”
Trương Thiên Dương lại hôn lên môi Ứng Hiểu Vi. Lần này thật nhẹ nhàng mềm mại khiến cô cảm thấy mình sắp tan chảy.
Tay Trương Thiên Dương khẽ chạm vào áo ngủ của cô, với lòng bàn tay thô ráp của anh vuốt ve làn da của cô.
Ứng Hiểu Vi lo lắng giật nảy cả mình. Cô năm lấy bàn tay đang xuyên qua quần áo của mình.
Trương Thiên Dương dừng lại, chậm rãi rút tay ra khỏi áo của cô, đặt lên eo cô một lần nữa. Tay còn lại dưới gối ôm cô chặt hơn.
Một giọng nói lười biếng thì thầm vào tai cô. “Hãy giữ nguyên tư thế này thêm một chút nữa.”
Ứng Hiểu Vi giãy dụa. “Em muốn đứng dậy, em muốn ra ngoài.”
Trương Thiên Dương siết chặt tay. “Không, đừng đi đâu. Ở lại với anh”
Ứng Hiểu Vi có chút bối rối trước hành vi của Trương Thiên Dương.
“Anh đã từng nói rồi, em là của riêng anh. Cả đời này em không được phép rời xa anh.” Giọng nói của Trương Thiên Dương như đang ở trong mơ, giọng điệu rất vui vẻ.
Trái tim Ứng Hiểu Vi bắt đầu đập loạn xạ.
Một nửa cơ thể của Trương Thiên Dương ở trên người cô. Cô không dám cử động cũng không dám thở. Cô chỉ có thể nhắm mắt giả vờ như đang ngủ.
Sau một khoảng thời gian không rõ, Ứng Hiểu Vi lại chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, cô là người duy nhất còn lại trên giường. Ứng Hiểu Vi cẩn thận đứng dậy, liếc nhìn quanh phòng. Trương Thiên Dương không thấy đâu cả.
Ứng Hiểu Vi thở phào nhẹ nhõm, nằm trở lại giường. Đưa ngón tay đặt lên môi mình.
Hơi thở và nụ hôn của Trương Thiên Dương dường như vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Cô không chắc mình cảm thấy thế nào.
Cô với lấy điện thoại của mình và để lại lời nhắn cho Mr. Kenneth. “Hãy đến và đưa tôi đi nếu không, tôi có thể sẽ phải lòng người khác.”
Cô ném điện thoại sang một bên và vùi mặt vào gối. Cô đá chân xung quanh để cố gắng thoát khỏi sự u ám trong lòng.
Cô nên làm gì đây? Trương Thiên Dương giờ đã ở vững chắc trong lòng cô. Cô có muốn trốn cũng không được.
“Hãy đến và đưa tôi đi nếu không, tôi có thể sẽ phải lòng người khác.”