Chương 145
“Cho nên cô muốn mời Đặng Luân Hy?” Hạ Hạ hỏi.
Ứng Hiểu Vi nói. “Không, Luân Hy sẽ tự mình đi. Tôi không cần mời anh ấy.”
Bốn người bọn họ chỉ biết nhìn cô. Ứng Hiểu Vi cười ngọt ngào.
Bốn người bạn đều nghĩ thầm. ‘Đặng Luân Hy, anh phải tự mình nghĩ cách đi thôi. Chúng tôi không thể giúp anh được đâu.
Xuân Xuân nhìn Ứng Hiểu Vi và kết luận.
“Tôi nhận ra rằng boss không chỉ giả vờ ngu ngốc. Những lời cô nói luôn đúng đến 80%. Nếu cô thêm vào 20% nữa, nó sẽ không đáng tin cậy. Thêm vào một giọng điệu ngây thơ, và cô sẽ trông ngớ ngẩn và ngu ngốc thật sự. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, chúng tôi đều nhận ra rằng cô không nói dối. Boss, cô quá tuyệt vời.”
Xuân Xuân giơ ngón tay cái với Ứng Hiểu Ví.
Thu Thu gõ vào phím enter và nói. ‘Boss, tôi đã gửi cho cô tất cả những tin tức gần đây về Bùi Ngọc Tuyết và Phương Dạ Ngôn. Cô nên quay lại và nghiên cứu chúng. Tốt hơn hết là cô nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Ứng Hiểu Vi giơ tay tán thành.
Trương Thiên Dương đến đón Ứng Hiểu Vi và nhân cơ hội “thăm’ trụ sở của họ.
Bốn người bạn đối xử với anh như một vị khách danh dự.
Trương Thiên Dương lắng nghe những lời giới thiệu của họ một cách nghiêm túc và đưa ra những gợi ý mới về cách bài trí giúp họ, điều này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Trương Thiên Dương này quả là một viên ngọc quý.
Trên đường trở về, Ứng Hiểu Vi nói với Trương Thiên Dương về cuộc điện thoại của Bùi Khánh Hùng.
“Hiểu Vi, em có muốn quay về nhà không?”
Trương Thiên Dương hỏi.
Ứng Hiểu Vi gật đầu. “Em muốn trở về và xem qua.”
Trương Thiên Dương mỉm cười, xoa đầu cô. “Vậy gọi Luân Hy đi cùng anh. Dù sao thì cậu ấy cũng không có việc gì để làm.”
Ứng Hiểu Vi vui vẻ nắm cánh tay Trương Thiên Dương và dựa đầu vào trên vai anh.
Trương Thiên Dương nhìn Ứng Hiểu Vi đã ngủ ngon lành, trong lòng không khỏi thở dài.
Giả vờ ngu ngốc thực sự là một điêu ngớ ngẩn. Cô gái này hoàn toàn không phòng bị trước mặt anh.
Sau những gì xảy ra sáng nay, có thể thấy trong lòng cô rất mâu thuẫn, nhưng cuối cùng, cô vẫn có thể yên tâm ngủ ở trước mặt anh.
Nếu không phải là anh mà là một người đàn ông khác, liệu người đàn ông đó có thể tiếp tục là một quý ông lịch sự?
Trương Thiên Dương không khỏi lắc đầu. Nghĩ lại, xem ra Ứng Hiểu Vi chỉ không đề phòng anh thôi.
Nghĩ đến điều này, anh không khỏi cảm thấy vui mừng. Anh bế Ứng Hiểu Vi đang ngủ say trở về phòng.
Anh nhìn lên chiếc hộp bạc treo trên đầu giường, lắc đầu, thở dài rồi mở nó ra.
Hương thơm ngay lập tức tỏa ra và tràn ngập khắp căn phòng.
Nhìn người đang ngủ, trong lòng Trương Thiên Dương tràn đầy hạnh phúc. Đây là người mà anh sẽ gắn bó cả đời.
Thượng đế đã ban tặng cô cho anh, anh nhất định sẽ yêu thương cô suốt kiếp.