Một lúc sau Ninh Hinh được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Vĩ Thành và Thiên Kỳ ở bên ngoài đợi chờ. Mẹ Ninh Hinh cũng chạy đến, bà không hiểu sự tình mà mắng chửi Thiên Kỳ: “ Tất cả là tại cô, đồ tiểu tam, cướp chồng người khác rồi bây giờ hại con gái tôi. Tôi sẽ tống cô vào tù, khiến cô sống không bằng chết”.
Lúc này cảnh sát đi đến: “ Xin hỏi ai là người nhà của Lâm Ninh Hinh?”
Bà Lâm rón rén: “ Là tôi… Tôi là mẹ của Lâm Ninh Hinh”.
“ Cô Lâm vượt đèn đỏ, gây tai nạn giao thông, phía bên kia muốn được bồi thường thiệt hại. Khi cô Lâm tỉnh lại, tôi sẽ đến lấy lời khai và trao đổi về khoảng bồi thường”, một cảnh sát báo.
Khi này bà mới biết là con mình vi phạm luật giao thông nên mới gặp tai nạn, bà gật đầu nhẹ: “ Tôi biết rồi!”.
Bác sĩ và y tá bước ra từ phòng cấp cứu, bác sĩ hỏi lớn: “ Các vị là người nhà của cô Lâm Ninh Hinh?”
“ Phải phải… Tôi là mẹ của con bé”.
Bác sĩ lắc đầu: “ Rất tiếc phải thông báo đứa bé đã không còn giữ được, còn cô Lâm bị va chạm nhẹ, sẽ sớm hồi phục”.
Bà Lâm nghe báo tin thì gục xuống, bởi đứa bé là lý do duy nhất giữ chân Hà gia, không còn thì gia đình thật sự tiêu tan rồi.
Thiên Kỳ nhìn vào trong phòng phẫu thuật mà tiếc nuối, đứa bé dù gì cũng không có tội, chỉ vì sự dại dột của người lớn mà gây ra sự mất mát không đáng.
…
Đã hơn 9h tối nhưng Diệc Thần vẫn còn cắm cúi vào bàn làm việc với đống hợp đồng chất cả núi. Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Mộng Dao gọi đến, anh nhấc máy: “ Anh nghe đây Dao Dao”.
“ Em mới bay về chiều nay, muốn hỏi anh có thời gian không, có thể cùng em ra ngoài hẹn hò?”, cô vừa bước vào thang máy vừa nói chuyện điện thoại.
Anh nhìn vào đống công việc rồi đáp lại: “ Em ở đâu? Anh sẽ đến ngay”.
Cô mỉm cười nhẹ: “ Anh thử đoán xem?”
Diệc Thần sắp xếp lại đồ đạc gọn gàng, chuẩn bị mặc áo để đi hẹn hò thì bên ngoài có tiếng gõ cửa ‘knock-knock’.
“ Dao Dao à! Em chờ anh một chút!”.
“ Chẳng lẽ thư ký còn ở đây?”, anh nghi hoặc.
Không thấy thư ký mở cửa vào, anh lên tiếng: “ Mời vào!”.
Cánh cửa dần mở ra, Mộng Dao thò đầu vào bên trong. Do anh đang mặc áo ngoài nên không nhìn xem là ai, chỉ nghĩ là thư ký: “ Muộn rồi sao cô vẫn chưa về, có việc gì sao?”
Cô đi vào bên trong và đóng cửa lại: “ Xem ai mới là người ở lại muộn kia kìa?”
Anh nghe giọng nói quen thuộc thì mới quay sang: “ Dao Dao…”.
Diệc Thần ngay lập tức đi nhanh đến ôm cô vào lòng, vì đã hơn cả tuần không gặp nên nỗi nhớ cứ thế dâng trào. Anh thắc mắc: “ Sao em biết anh ở đây?”
“ Em biết dạo này anh rất là bận rộn nên ghé qua thử, ai ngờ anh vẫn tăng ca”, cô đáp.
Mộng Dao giơ túi thức ăn lên: “ Em có mua một ít đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn đi”.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều: “ Được!”.
Cả hai ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa nhìn nhau tình cảm. Cô còn đút thức ăn cho anh, còn anh lau đi nước sốt dính trên khoé miệng cô.
“ Nhìn anh có vẻ ốm đi, anh không ăn uống đầy đủ sao?”, cô lo lắng chạm vào má anh.
Diệc Thần nắm lấy tay cô vuốt ve: “ Không hẳn, do mấy ngày nay anh hay thức khuya, thiếu ngủ nên có hơi uể oải. Em yên tâm, hết đêm nay là xong rồi, anh sẽ trở lại sinh hoạt bình thường và dành nhiều thời gian hơn cho đôi ta”.
Cô nhìn về phía bàn chất đầy sấp giấy: “ Hay là em ở lại giúp anh nhé?”
“ Không phải em mới bay về sao? Em cũng cần được nghỉ ngơi, cứ yên tâm, một chút là xong ngay thôi”, anh nói để cô yên tâm.
“ Không sao đâu! Cho em ở lại đi, một chút cũng được”, giọng cô ngọt ngào năn nỉ.
Anh nhìn cô với ánh mắt chiều chuộng, cũng không nỡ để cô về sớm vì nhớ: “ Nghe em vậy”.
Sau khi ăn xong thì anh trở lại bàn tiếp tục làm việc, Mộng Dao đứng ở bên cạnh nhìn ngắm anh. Diệc Thần quay đầu qua: “ Em cứ nhìn anh thì sao anh tập trung được đây?”
“ Anh làm việc của anh, em làm việc của em, em đâu có đụng chạm gì đến anh đâu?”, cô đáp.
Diệc Thần kéo tay cô ngồi trên đùi mình, một tay ôm lấy eo nói: “ Bằng ánh mắt… Em khiến anh rất lưỡng lự”.
Mộng Dao tò mò: “ Anh lưỡng lự điều gì vậy?”
Anh lướt mắt xuống đôi môi mọng nước ấy một cách mê mẩn: “ Muốn hôn em…”.
Anh chầm chậm tiến đến, môi của cả hai chạm nhẹ vào nhau như thể là lần đầu rồi sau đó mới hôn sâu hơn. Dứt môi, hai người hạnh phúc ôm chầm lấy nhau, cảm giác như thời gian ngưng động lại.
…
Qua ngày hôm sau, biết tin Ninh Hinh tỉnh lại nên hai vợ chồng Vĩ Thành đến bệnh viện xem tình hình. Tuy nhiên vừa mở cửa đã nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
“ Sao con bất cẩn vậy? Đứa bé là hy vọng cuối cùng của gia đình mình, vậy mà cũng giữ không được”, bà Lâm khiển trách.
Ninh Hinh bực mình nói ra: “ Nếu con không làm vậy thì càng chết hơn”.
Bà nhíu mày khó hiểu: “ Con nói thế là có ý gì?”
Cô thở dài đáp: “ Là con cố tình đạp phanh xe, để cho cái thai bị hư”.
Ở ngoài cửa hai người nghe được thì vô cùng bàng hoàng, không ngờ rằng Ninh Hinh lại chính là người hại luôn con ruột mình. Bà Lâm cũng hoảng hốt không kém: “ Con vừa nói cái gì vậy chứ?”
“ Mẹ à! Nó không phải là con của Hà Vĩ Thành, nếu anh ta biết được con sẽ không còn cơ hội bước chân vào Hà gia nữa”, cô khai ra.
Vĩ Thành và Thiên Kỳ ngơ ngác trước sự thật, một lần nữa để người phụ nữ mưu mẹo này lừa. Anh ngay lập tức đi vào: “ Sự thật là vậy sao Lâm Ninh Hinh? Bất ngờ quá!”.
Hai mẹ con thấy anh liền sợ hãi đến mắt mở to: “ H… Hà… Vĩ… Thành”.
Thiên Kỳ đi vào theo sau, anh hỏi lớn: “ Vì ham phú phụ bần mà cô giết đi đứa con của mình, cô có còn là con người nữa không?”
Ninh Hinh hoảng loạn bước xuống giường ôm lấy chân anh giải thích: “ Không phải đâu Vĩ Thành! Anh hiểu lầm rồi, em chỉ là nói đùa thôi, vu tai nạn em không hề muốn nó xảy ra đâu… Với lại đứa bé là con ruột của anh, chúng ta đã xét nghiệm rồi mà không phải sao?”
“ Phải đó Vĩ Thành! Ninh Hinh yêu con như vậy nhất định là không có làm chuyện dại dột như vậy đâu”, bà Hà tiếp lời biện minh giúp đứa con gái.
Anh nóng giận vì sự trơ trẽn của hai mẹ con: “ Thôi đủ rồi! Các người đừng tỏ ra oan ức trước mặt tôi nữa, những lời các người nói tôi nghe không sót một chữ. Kể từ bây giờ tôi không muốn thấy người của nhà họ Lâm xuất hiện, cũng đừng nghĩ là bước vào Hà gia. Nếu các người còn dám bén mảng đến, đừng trách tôi tuyệt tình tuyệt nghĩa”.
Dứt lời anh nắm tay Thiên Kỳ đi khỏi đó, bà Lâm trách móc: “ Thấy chưa? Bây giờ nó đi rồi, vừa lòng con chưa?”
Cô đập tay xuống đất đổ lỗi: “ Cũng tại con tiểu tam đó… Lý Thiên Kỳ! Tất cả là tại cô hại tôi ra nông nỗi này”.
Lúc này cảnh sát đi đến: “ Xin hỏi ai là người nhà của Lâm Ninh Hinh?”
Bà Lâm rón rén: “ Là tôi… Tôi là mẹ của Lâm Ninh Hinh”.
“ Cô Lâm vượt đèn đỏ, gây tai nạn giao thông, phía bên kia muốn được bồi thường thiệt hại. Khi cô Lâm tỉnh lại, tôi sẽ đến lấy lời khai và trao đổi về khoảng bồi thường”, một cảnh sát báo.
Khi này bà mới biết là con mình vi phạm luật giao thông nên mới gặp tai nạn, bà gật đầu nhẹ: “ Tôi biết rồi!”.
Bác sĩ và y tá bước ra từ phòng cấp cứu, bác sĩ hỏi lớn: “ Các vị là người nhà của cô Lâm Ninh Hinh?”
“ Phải phải… Tôi là mẹ của con bé”.
Bác sĩ lắc đầu: “ Rất tiếc phải thông báo đứa bé đã không còn giữ được, còn cô Lâm bị va chạm nhẹ, sẽ sớm hồi phục”.
Bà Lâm nghe báo tin thì gục xuống, bởi đứa bé là lý do duy nhất giữ chân Hà gia, không còn thì gia đình thật sự tiêu tan rồi.
Thiên Kỳ nhìn vào trong phòng phẫu thuật mà tiếc nuối, đứa bé dù gì cũng không có tội, chỉ vì sự dại dột của người lớn mà gây ra sự mất mát không đáng.
…
Đã hơn 9h tối nhưng Diệc Thần vẫn còn cắm cúi vào bàn làm việc với đống hợp đồng chất cả núi. Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Mộng Dao gọi đến, anh nhấc máy: “ Anh nghe đây Dao Dao”.
“ Em mới bay về chiều nay, muốn hỏi anh có thời gian không, có thể cùng em ra ngoài hẹn hò?”, cô vừa bước vào thang máy vừa nói chuyện điện thoại.
Anh nhìn vào đống công việc rồi đáp lại: “ Em ở đâu? Anh sẽ đến ngay”.
Cô mỉm cười nhẹ: “ Anh thử đoán xem?”
Diệc Thần sắp xếp lại đồ đạc gọn gàng, chuẩn bị mặc áo để đi hẹn hò thì bên ngoài có tiếng gõ cửa ‘knock-knock’.
“ Dao Dao à! Em chờ anh một chút!”.
“ Chẳng lẽ thư ký còn ở đây?”, anh nghi hoặc.
Không thấy thư ký mở cửa vào, anh lên tiếng: “ Mời vào!”.
Cánh cửa dần mở ra, Mộng Dao thò đầu vào bên trong. Do anh đang mặc áo ngoài nên không nhìn xem là ai, chỉ nghĩ là thư ký: “ Muộn rồi sao cô vẫn chưa về, có việc gì sao?”
Cô đi vào bên trong và đóng cửa lại: “ Xem ai mới là người ở lại muộn kia kìa?”
Anh nghe giọng nói quen thuộc thì mới quay sang: “ Dao Dao…”.
Diệc Thần ngay lập tức đi nhanh đến ôm cô vào lòng, vì đã hơn cả tuần không gặp nên nỗi nhớ cứ thế dâng trào. Anh thắc mắc: “ Sao em biết anh ở đây?”
“ Em biết dạo này anh rất là bận rộn nên ghé qua thử, ai ngờ anh vẫn tăng ca”, cô đáp.
Mộng Dao giơ túi thức ăn lên: “ Em có mua một ít đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn đi”.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều: “ Được!”.
Cả hai ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa nhìn nhau tình cảm. Cô còn đút thức ăn cho anh, còn anh lau đi nước sốt dính trên khoé miệng cô.
“ Nhìn anh có vẻ ốm đi, anh không ăn uống đầy đủ sao?”, cô lo lắng chạm vào má anh.
Diệc Thần nắm lấy tay cô vuốt ve: “ Không hẳn, do mấy ngày nay anh hay thức khuya, thiếu ngủ nên có hơi uể oải. Em yên tâm, hết đêm nay là xong rồi, anh sẽ trở lại sinh hoạt bình thường và dành nhiều thời gian hơn cho đôi ta”.
Cô nhìn về phía bàn chất đầy sấp giấy: “ Hay là em ở lại giúp anh nhé?”
“ Không phải em mới bay về sao? Em cũng cần được nghỉ ngơi, cứ yên tâm, một chút là xong ngay thôi”, anh nói để cô yên tâm.
“ Không sao đâu! Cho em ở lại đi, một chút cũng được”, giọng cô ngọt ngào năn nỉ.
Anh nhìn cô với ánh mắt chiều chuộng, cũng không nỡ để cô về sớm vì nhớ: “ Nghe em vậy”.
Sau khi ăn xong thì anh trở lại bàn tiếp tục làm việc, Mộng Dao đứng ở bên cạnh nhìn ngắm anh. Diệc Thần quay đầu qua: “ Em cứ nhìn anh thì sao anh tập trung được đây?”
“ Anh làm việc của anh, em làm việc của em, em đâu có đụng chạm gì đến anh đâu?”, cô đáp.
Diệc Thần kéo tay cô ngồi trên đùi mình, một tay ôm lấy eo nói: “ Bằng ánh mắt… Em khiến anh rất lưỡng lự”.
Mộng Dao tò mò: “ Anh lưỡng lự điều gì vậy?”
Anh lướt mắt xuống đôi môi mọng nước ấy một cách mê mẩn: “ Muốn hôn em…”.
Anh chầm chậm tiến đến, môi của cả hai chạm nhẹ vào nhau như thể là lần đầu rồi sau đó mới hôn sâu hơn. Dứt môi, hai người hạnh phúc ôm chầm lấy nhau, cảm giác như thời gian ngưng động lại.
…
Qua ngày hôm sau, biết tin Ninh Hinh tỉnh lại nên hai vợ chồng Vĩ Thành đến bệnh viện xem tình hình. Tuy nhiên vừa mở cửa đã nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
“ Sao con bất cẩn vậy? Đứa bé là hy vọng cuối cùng của gia đình mình, vậy mà cũng giữ không được”, bà Lâm khiển trách.
Ninh Hinh bực mình nói ra: “ Nếu con không làm vậy thì càng chết hơn”.
Bà nhíu mày khó hiểu: “ Con nói thế là có ý gì?”
Cô thở dài đáp: “ Là con cố tình đạp phanh xe, để cho cái thai bị hư”.
Ở ngoài cửa hai người nghe được thì vô cùng bàng hoàng, không ngờ rằng Ninh Hinh lại chính là người hại luôn con ruột mình. Bà Lâm cũng hoảng hốt không kém: “ Con vừa nói cái gì vậy chứ?”
“ Mẹ à! Nó không phải là con của Hà Vĩ Thành, nếu anh ta biết được con sẽ không còn cơ hội bước chân vào Hà gia nữa”, cô khai ra.
Vĩ Thành và Thiên Kỳ ngơ ngác trước sự thật, một lần nữa để người phụ nữ mưu mẹo này lừa. Anh ngay lập tức đi vào: “ Sự thật là vậy sao Lâm Ninh Hinh? Bất ngờ quá!”.
Hai mẹ con thấy anh liền sợ hãi đến mắt mở to: “ H… Hà… Vĩ… Thành”.
Thiên Kỳ đi vào theo sau, anh hỏi lớn: “ Vì ham phú phụ bần mà cô giết đi đứa con của mình, cô có còn là con người nữa không?”
Ninh Hinh hoảng loạn bước xuống giường ôm lấy chân anh giải thích: “ Không phải đâu Vĩ Thành! Anh hiểu lầm rồi, em chỉ là nói đùa thôi, vu tai nạn em không hề muốn nó xảy ra đâu… Với lại đứa bé là con ruột của anh, chúng ta đã xét nghiệm rồi mà không phải sao?”
“ Phải đó Vĩ Thành! Ninh Hinh yêu con như vậy nhất định là không có làm chuyện dại dột như vậy đâu”, bà Hà tiếp lời biện minh giúp đứa con gái.
Anh nóng giận vì sự trơ trẽn của hai mẹ con: “ Thôi đủ rồi! Các người đừng tỏ ra oan ức trước mặt tôi nữa, những lời các người nói tôi nghe không sót một chữ. Kể từ bây giờ tôi không muốn thấy người của nhà họ Lâm xuất hiện, cũng đừng nghĩ là bước vào Hà gia. Nếu các người còn dám bén mảng đến, đừng trách tôi tuyệt tình tuyệt nghĩa”.
Dứt lời anh nắm tay Thiên Kỳ đi khỏi đó, bà Lâm trách móc: “ Thấy chưa? Bây giờ nó đi rồi, vừa lòng con chưa?”
Cô đập tay xuống đất đổ lỗi: “ Cũng tại con tiểu tam đó… Lý Thiên Kỳ! Tất cả là tại cô hại tôi ra nông nỗi này”.