Ở trong một công viên, đoàn phim đang quay cảnh nam nữ chính đang hẹn hò. Mộng Dao với vẻ ngoài ngây thơ, trong trẻo đang nhập vai một cách chuyên nghiệp.
Đến cảnh hôn, cô chưa kịp chạm môi nam chính thì cảnh tượng hôn hít với Diệc Thần lại hiện ra khiến cô buột miệng gọi tên: “ Diệc Thần!”.
“ Cái gì vậy?.. CẮT!”, đạo diễn hô lớn.
Vì lời thoại này không có trong kịch bản, Diệc Thần là ai?
Một lúc sau khi quay xong, Mộng Dao không đi xe công ty về mà muốn đi bộ cho đầu óc thư thả. Cô đứng ở vỉa hè, phía trước là vạch đường dành cho người đi qua.
Đèn chưa bật mà cô với sự thẫn thờ bước đi, một chiếc xe lao tới, cũng may là có người kẹo tay cô lại.
“ Cô bị làm sao vậy Mộng Dao?”
Một giọng nam quen thuộc, cô ngước mắt lên, ánh nắng chiếu sáng khiến cô một hồi mới nhìn rõ: “ Diệc Thần!”.
Anh thở mạnh: “ Suýt chút nữa thì cô gặp nguy hiểm rồi”.
“ Cảm ơn anh nhé Diệc Thần! Nhưng mà anh tại sao lại xuất hiện ở đây?”, cô thắc mắc.
Thật ra từ lúc Mộng Dao kết thúc buổi quay đi ra thì anh đã bắt gặp. Thấy cô có vẻ không vui nên anh lái xe chậm rãi đi theo phía sau.
Diệc Thần né tránh: “ Tôi có chút việc ở gần đây, vừa hay thấy cô nên định đến chào hỏi một tiếng”.
Mộng Dao không nghi ngờ gì, cũng chỉ biết gật đầu cho qua.
“ Cô muốn đi đâu, tôi đưa đi?”, anh ngỏ ý.
“ À tôi…”, cô nhấc chân lùi lại nhưng có vẻ đau: “ Ưh~”.
Anh nhận ra điều bất thường: “ Mộng Dao, cô làm sao vậy?”
Thì ra khi nãy anh kéo cô lại, chân phía dưới bị trùng xuống và có vẻ đã bị trật. Cô nhìn xuống dưới chân đáp: “ Có lẽ chân tôi bị trật rồi”.
“ Không ổn đâu! Tôi đưa cô đến bệnh viện”, anh lo lắng.
Mộng Dao vội vàng từ chối: “ Không sao! Không cần phiền anh đâu, tôi có thể bắt taxi đến đó”.
Anh nóng lòng: “ Cô bị thế này là do tôi, tôi không thể là người vô trách nhiệm như thế được”.
Thấy anh kiên quyết, cô gật đầu nhẹ: “ Vậy phiền anh!”.
Anh dìu cô đi đến xe, để cô ngồi vào ghế phụ. Anh chồm người giúp cô thắt dây an toàn, vô tình mặt đối mặt, cô thì rung động, anh lại có cảm giác quen thuộc đến khó tả.
Đến bệnh viện, Mộng Dao đã được khám và băng bó ở phần cổ chân. Như đã biết, bác sĩ nói cô bị trật chân và phải tịnh dưỡng ít nhất một tuần mới có thể đi lại bình thường.
Diệc Thần đi vào, thấy chân cô bị băng lại thì tự trách: “ Xin lỗi cô! Khi nãy mạnh tay quá, làm cô bị thương rồi”.
“ Anh làm gì có lỗi chứ, nếu không có anh cứu, tôi còn bị nặng hơn như này gấp 100 lần ấy”, cô đáp.
Bầu không khí bỗng trầm lắng, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Diệc Thần không muốn giấu giếm nữa, giọng anh trầm hẳn: “ Mộng Dao, có một chuyện tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu nói ra, tôi sẽ là kẻ xấu”.
Mộng Dao quay qua nhìn anh cười buồn: “ Nếu anh vẫn còn xem tôi là bạn, có thể tâm sự. Như vậy trong lòng sẽ thoải mái, tôi hứa sẽ giữ bí mật”.
Anh cười mỉm vì sự đáng yêu từ cô: “ Tôi không cần cô phải giữ bí mật, chỉ cần đừng ghét tôi là được”.
Cô gật đầu lia lịa: “ Tôi không ghét anh đâu, chắc chắn đó”.
“ Tôi thích cô, Mộng Dao!”, anh nhìn thẳng vào mắt cô bày tỏ.
Cơ thể Mộng Dao từ thả lỏng đột nhiên lại đông cứng, cô không ngờ anh lại bày tỏ tình cảm với mình. Nghĩ lại thì lại có chút thất vọng, cô hiện là Mộng Dao, vậy ở thân phận Rachel, anh không có chỗ nào dành cho cô hay sao?
Diệc Thần giải thích: “ Hôm đó tôi không muốn chúng ta là bạn bè không phải là vì cô là em gái của Hà Vĩ Thành. Bởi tôi biết rằng nếu cả hai tiếp tục gặp nhau, tôi sẽ dần chìm sâu vào cảm giác trên mức tình bạn”.
“ Anh thích tôi thì đâu có gì là xấu…”.
“ Mọi chuyện sẽ khác khi có một người nữa”, anh mấp mé.
Cô với ánh mắt khó hiểu nhìn anh, muốn hiểu hơn về câu nói đó. Diệc Thần không dám nhìn thẳng cô: “ Tôi rung động cùng lúc với hai người… Nói đúng ra là trong lòng tôi ngoài cô ra còn có một cô gái khác”.
Mộng Dao không tin được là anh lại là một người đa tình: “ Bất ngờ thật!”.
Anh nói với cô về người kia: “ Tôi cũng chỉ tình cờ gặp cô ấy ở một quán bar. Cô ấy là một người mạnh mẽ, và toả sáng, rất phóng khoáng nhưng cũng rất khiêm tốn. Khi ở bên cạnh cô gái ấy, tôi cảm thấy thoải mái, mọi mệt mỏi cũng dần tan biến”.
Nói đến đây, cô nghi hoặc về người anh nói là mình của một phiên bản khác. Mộng Dao trong lòng đầy hy vọng gặn hỏi: “ Cô ấy tên là gì? Liệu tôi có thể được biết không?”
Vì Rachel không muốn tiết lộ thân phận nên anh cũng giữ bí mật: “ Tôi đã hứa là sẽ giữ kín về thân phận của cô ấy, xin lỗi!”.
Không cần phải nói tên ra, vì đến đây cô thật sự đã biết cô gái anh nói đến là ai. Mộng Dao với cảm xúc lẫn lộn, một chút vui lại một chút lo lắng. Cô thật sự không biết có nên tiết lộ mình và Rachel là một người hay không?
“ Cô nói xem có phải tôi xấu xa lắm không?”, anh tự trách.
“ Anh chỉ là theo cảm giác của mình thôi, tôi rất vui vì anh đã thẳng thắn thừa nhận”.
Diệc Thần nói thêm: “ Tôi đã bày tỏ tình cảm của mình với cô gái ấy nhưng có vẻ như mối quan hệ vẫn chưa xác định, cũng có thể là cô ấy chỉ đùa mà thôi”.
Mộng Dao quay người về phía anh muốn hỏi rõ: “ Diệc Thần à! Giả dụ như… cô ấy cũng thích anh thì như thế nào?”
Anh đắn đo suy nghĩ: “ … Rất khó! Tôi cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì?”
“ Thật sự tôi đang rất bối rối…”.
“ Tôi hiểu! Ai gặp phải trường hợp này đều sẽ trống rỗng mà thôi, ngay cả bản thân tôi còn không hiểu vì sao lại có một loại cảm giác này. Buồn cười lắm đúng không?”, anh cười nhạt.
Cô nhỏ giọng: “ Cũng không hẳn”.
Diệc Thần đi đến lấy xe lăn ở gần đó đẩy đến: “ Đi thôi! Tôi đưa cô về”.
Ra đến ngoài bãi đỗ xe, anh dìu cô vào ghế phụ và lái đi. Đến trước cửa Hà Thị, anh mở cửa cho cô. Thấy Mộng Dao định đặt chân trần xuống thì anh ngăn lại: “ Cô chờ một chút”.
Anh vòng qua sau cốp xe lấy ra một đôi dép quai ngang đi đến: “ Cô mang cái này sẽ không bi đau chân”.
Anh ngồi xuống, chủ động giúp cô mang dép vào. Hành động ngọt ngào này khiến cô nhìn anh say mê, đắm đuối, như thể biết mình đã yêu đúng người.
Diệc Thần mang vào chân trái thì bỗng dưng khựng lại, anh thấy vết sẹo nhỏ ở dưới lòng bàn chân. Vị trí này y hệt như lần Rachel bị thương ở resort Paradise, trong lòng có sự nghi ngờ.
“ Diệc Thần!”, cô thấy anh thờ thẫn nên gọi.
Anh nhanh chóng mang dép vào cho cô rồi đứng lên đưa tay ra: “ Tôi dìu cô vào”.
Mộng Dao vịn vào tay anh rồi ngồi dậy, cô chịu đau bước lên thì loạng choạng ngã vào lòng anh. Ánh mắt cả hai chạm nhau, đôi môi bắt đầu có sự rung nhẹ.
Khi cả hai định tiến gần hơn thì có tiếng gọi lên: “ Tiểu thư!”.
Đến cảnh hôn, cô chưa kịp chạm môi nam chính thì cảnh tượng hôn hít với Diệc Thần lại hiện ra khiến cô buột miệng gọi tên: “ Diệc Thần!”.
“ Cái gì vậy?.. CẮT!”, đạo diễn hô lớn.
Vì lời thoại này không có trong kịch bản, Diệc Thần là ai?
Một lúc sau khi quay xong, Mộng Dao không đi xe công ty về mà muốn đi bộ cho đầu óc thư thả. Cô đứng ở vỉa hè, phía trước là vạch đường dành cho người đi qua.
Đèn chưa bật mà cô với sự thẫn thờ bước đi, một chiếc xe lao tới, cũng may là có người kẹo tay cô lại.
“ Cô bị làm sao vậy Mộng Dao?”
Một giọng nam quen thuộc, cô ngước mắt lên, ánh nắng chiếu sáng khiến cô một hồi mới nhìn rõ: “ Diệc Thần!”.
Anh thở mạnh: “ Suýt chút nữa thì cô gặp nguy hiểm rồi”.
“ Cảm ơn anh nhé Diệc Thần! Nhưng mà anh tại sao lại xuất hiện ở đây?”, cô thắc mắc.
Thật ra từ lúc Mộng Dao kết thúc buổi quay đi ra thì anh đã bắt gặp. Thấy cô có vẻ không vui nên anh lái xe chậm rãi đi theo phía sau.
Diệc Thần né tránh: “ Tôi có chút việc ở gần đây, vừa hay thấy cô nên định đến chào hỏi một tiếng”.
Mộng Dao không nghi ngờ gì, cũng chỉ biết gật đầu cho qua.
“ Cô muốn đi đâu, tôi đưa đi?”, anh ngỏ ý.
“ À tôi…”, cô nhấc chân lùi lại nhưng có vẻ đau: “ Ưh~”.
Anh nhận ra điều bất thường: “ Mộng Dao, cô làm sao vậy?”
Thì ra khi nãy anh kéo cô lại, chân phía dưới bị trùng xuống và có vẻ đã bị trật. Cô nhìn xuống dưới chân đáp: “ Có lẽ chân tôi bị trật rồi”.
“ Không ổn đâu! Tôi đưa cô đến bệnh viện”, anh lo lắng.
Mộng Dao vội vàng từ chối: “ Không sao! Không cần phiền anh đâu, tôi có thể bắt taxi đến đó”.
Anh nóng lòng: “ Cô bị thế này là do tôi, tôi không thể là người vô trách nhiệm như thế được”.
Thấy anh kiên quyết, cô gật đầu nhẹ: “ Vậy phiền anh!”.
Anh dìu cô đi đến xe, để cô ngồi vào ghế phụ. Anh chồm người giúp cô thắt dây an toàn, vô tình mặt đối mặt, cô thì rung động, anh lại có cảm giác quen thuộc đến khó tả.
Đến bệnh viện, Mộng Dao đã được khám và băng bó ở phần cổ chân. Như đã biết, bác sĩ nói cô bị trật chân và phải tịnh dưỡng ít nhất một tuần mới có thể đi lại bình thường.
Diệc Thần đi vào, thấy chân cô bị băng lại thì tự trách: “ Xin lỗi cô! Khi nãy mạnh tay quá, làm cô bị thương rồi”.
“ Anh làm gì có lỗi chứ, nếu không có anh cứu, tôi còn bị nặng hơn như này gấp 100 lần ấy”, cô đáp.
Bầu không khí bỗng trầm lắng, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Diệc Thần không muốn giấu giếm nữa, giọng anh trầm hẳn: “ Mộng Dao, có một chuyện tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu nói ra, tôi sẽ là kẻ xấu”.
Mộng Dao quay qua nhìn anh cười buồn: “ Nếu anh vẫn còn xem tôi là bạn, có thể tâm sự. Như vậy trong lòng sẽ thoải mái, tôi hứa sẽ giữ bí mật”.
Anh cười mỉm vì sự đáng yêu từ cô: “ Tôi không cần cô phải giữ bí mật, chỉ cần đừng ghét tôi là được”.
Cô gật đầu lia lịa: “ Tôi không ghét anh đâu, chắc chắn đó”.
“ Tôi thích cô, Mộng Dao!”, anh nhìn thẳng vào mắt cô bày tỏ.
Cơ thể Mộng Dao từ thả lỏng đột nhiên lại đông cứng, cô không ngờ anh lại bày tỏ tình cảm với mình. Nghĩ lại thì lại có chút thất vọng, cô hiện là Mộng Dao, vậy ở thân phận Rachel, anh không có chỗ nào dành cho cô hay sao?
Diệc Thần giải thích: “ Hôm đó tôi không muốn chúng ta là bạn bè không phải là vì cô là em gái của Hà Vĩ Thành. Bởi tôi biết rằng nếu cả hai tiếp tục gặp nhau, tôi sẽ dần chìm sâu vào cảm giác trên mức tình bạn”.
“ Anh thích tôi thì đâu có gì là xấu…”.
“ Mọi chuyện sẽ khác khi có một người nữa”, anh mấp mé.
Cô với ánh mắt khó hiểu nhìn anh, muốn hiểu hơn về câu nói đó. Diệc Thần không dám nhìn thẳng cô: “ Tôi rung động cùng lúc với hai người… Nói đúng ra là trong lòng tôi ngoài cô ra còn có một cô gái khác”.
Mộng Dao không tin được là anh lại là một người đa tình: “ Bất ngờ thật!”.
Anh nói với cô về người kia: “ Tôi cũng chỉ tình cờ gặp cô ấy ở một quán bar. Cô ấy là một người mạnh mẽ, và toả sáng, rất phóng khoáng nhưng cũng rất khiêm tốn. Khi ở bên cạnh cô gái ấy, tôi cảm thấy thoải mái, mọi mệt mỏi cũng dần tan biến”.
Nói đến đây, cô nghi hoặc về người anh nói là mình của một phiên bản khác. Mộng Dao trong lòng đầy hy vọng gặn hỏi: “ Cô ấy tên là gì? Liệu tôi có thể được biết không?”
Vì Rachel không muốn tiết lộ thân phận nên anh cũng giữ bí mật: “ Tôi đã hứa là sẽ giữ kín về thân phận của cô ấy, xin lỗi!”.
Không cần phải nói tên ra, vì đến đây cô thật sự đã biết cô gái anh nói đến là ai. Mộng Dao với cảm xúc lẫn lộn, một chút vui lại một chút lo lắng. Cô thật sự không biết có nên tiết lộ mình và Rachel là một người hay không?
“ Cô nói xem có phải tôi xấu xa lắm không?”, anh tự trách.
“ Anh chỉ là theo cảm giác của mình thôi, tôi rất vui vì anh đã thẳng thắn thừa nhận”.
Diệc Thần nói thêm: “ Tôi đã bày tỏ tình cảm của mình với cô gái ấy nhưng có vẻ như mối quan hệ vẫn chưa xác định, cũng có thể là cô ấy chỉ đùa mà thôi”.
Mộng Dao quay người về phía anh muốn hỏi rõ: “ Diệc Thần à! Giả dụ như… cô ấy cũng thích anh thì như thế nào?”
Anh đắn đo suy nghĩ: “ … Rất khó! Tôi cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì?”
“ Thật sự tôi đang rất bối rối…”.
“ Tôi hiểu! Ai gặp phải trường hợp này đều sẽ trống rỗng mà thôi, ngay cả bản thân tôi còn không hiểu vì sao lại có một loại cảm giác này. Buồn cười lắm đúng không?”, anh cười nhạt.
Cô nhỏ giọng: “ Cũng không hẳn”.
Diệc Thần đi đến lấy xe lăn ở gần đó đẩy đến: “ Đi thôi! Tôi đưa cô về”.
Ra đến ngoài bãi đỗ xe, anh dìu cô vào ghế phụ và lái đi. Đến trước cửa Hà Thị, anh mở cửa cho cô. Thấy Mộng Dao định đặt chân trần xuống thì anh ngăn lại: “ Cô chờ một chút”.
Anh vòng qua sau cốp xe lấy ra một đôi dép quai ngang đi đến: “ Cô mang cái này sẽ không bi đau chân”.
Anh ngồi xuống, chủ động giúp cô mang dép vào. Hành động ngọt ngào này khiến cô nhìn anh say mê, đắm đuối, như thể biết mình đã yêu đúng người.
Diệc Thần mang vào chân trái thì bỗng dưng khựng lại, anh thấy vết sẹo nhỏ ở dưới lòng bàn chân. Vị trí này y hệt như lần Rachel bị thương ở resort Paradise, trong lòng có sự nghi ngờ.
“ Diệc Thần!”, cô thấy anh thờ thẫn nên gọi.
Anh nhanh chóng mang dép vào cho cô rồi đứng lên đưa tay ra: “ Tôi dìu cô vào”.
Mộng Dao vịn vào tay anh rồi ngồi dậy, cô chịu đau bước lên thì loạng choạng ngã vào lòng anh. Ánh mắt cả hai chạm nhau, đôi môi bắt đầu có sự rung nhẹ.
Khi cả hai định tiến gần hơn thì có tiếng gọi lên: “ Tiểu thư!”.