Ninh Hinh bị chồng lạnh nhạt trước ba mẹ chồng thì rất bực tức, cô lén đi ra ngoài hẹn hò với Hắc Minh. Lần này không hẹn trước, cô đi đến thẳng phòng làm việc của anh rồi vồ vập lấy, như hổ tóm lấy con mồi.
Hắc Minh không ngờ nhưng một lúc nhanh cũng chiều cô mà hành sự ngay tại phòng làm việc.
Xong việc thì cả hai mặc quần áo trở lại, Hắc Minh thắc mắc: “ Em hôm nay làm sao vậy? Đến mà không báo trước, nhân viên thấy thì không hay đâu?”
“ Lâu lâu đổi không gian, vậy thôi”, cô thẳng thừng đáp.
Anh nhìn ra sự việc liền buông lời trêu chọc: “ Sao thế? Về lại Hà gia mà em có vẻ không vui, ba mẹ chồng rước về thế mà”.
Cô tỏ ra khó chịu: “ Cái tên Hà Vĩ Thành đó vẫn còn mê con ả đó, nhất quyết không chịu chia tay. Hưm~ nhưng mà không sao! Bây giờ ả ta bị vạch trần rồi, trốn được thì trốn luôn đi, người chiến thắng cuối cùng là vợ chính thất, là tôi”.
Hắc Minh tiến đến nựng nịu cằm cô nói: “ Tiểu yêu tinh này của anh càng ngày càng xảo quyệt rồi, nhưng anh thích. Anh vẫn muốn…”. Dứt lời, cả hai lại vồ lấy nhau đến cả những tài liệu trên bàn rơi xuống.
…
Đã đến giờ tan ca nhưng Vĩ Thành không muốn về nhà, anh nói thư ký về trước, trong công ty chỉ còn một mình anh và bảo vệ ở dưới sảnh. Ngôn Tình Nữ Phụ
Trời bắt đầu sập tối, anh đang tập trung với chồng giấy tờ thì có tiếng gõ cửa ‘knock-knock’. Anh nghĩ là thư ký nên không ngước mắt lên: “ Vào đi!”.
Một người mở cửa bước vào và đi đến, anh hỏi: “ Không phải tôi đã cho phép cô về rồi sao thư ký Châu?”
“ Thư ký Châu hình như đã về rồi, bây giờ đến ca của thư ký Lý thưa Hà tổng”.
Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc, Vĩ Thành cũng chịu ngừng tập trung mà ngước mắt lên: “ Thiên Kỳ! Em sao lại đi ra ngoài rồi?”
Cô giải thích: “ Em đến gặp anh Trạch Dương bàn một chút chuyện. Anh ấy hỏi thăm tình hình của em và…”, cô có chút ngập ngừng.
“ Và?”, anh nhướng mày.
“ Anh ấy hỏi ý em trở lại An Nguyên làm việc”, cô nói rõ.
“ Và em đã đồng ý?”
Thiên Kỳ gật đầu nhẹ, anh lo lắng đi qua chỗ cô: “ Trong thời gian này em cũng biết là nguy hiểm mà, anh không muốn em phải bị thương thêm lần nào nữa”.
Cô đưa hai bàn tay lên chạm vào khuôn mặt anh năn nỉ: “ Vĩ Thành! Em đã quen với việc bận rộn rồi, ở nhà không làm gì em cảm thấy rất ngột ngạt. Với lại em cứ trốn tránh thì cũng không phải cách hay, em không muốn những người đó nói em là kẻ thua cuộc. Em sẽ một lần nữa đứng lên, đưa sự thật ra ngoài ánh sáng”.
Nhìn vẻ ngoài mạnh mẽ của cô, anh không kìm lòng được mà ôm chặt lấy. Vì anh biết con đường hạnh phúc phía trước còn rất nhiều chông gai, muốn vượt qua thì không tránh khỏi phải giẫm lên chúng.
“ Cũng đã trễ rồi, anh không định tan ca sao?”
Khi này anh nói sự thật: “ Lâm Ninh Hinh đang ở Hà gia”.
Thiên Kỳ ngỡ ngàng, anh liền giải thích: “ Ba mẹ anh vừa về nước sáng nay, họ phản đối anh chia tay với cô ấy nên đã đưa về”.
“ Hai bác hình như vẫn chưa biết gì về con người thật của Lâm Ninh Hinh”, cô tự nhủ.
Anh nói thêm: “ Chắc là Ninh Hinh đã nói gì với họ trước đó nên hiện tại khó mà giải thích. Em cứ yên tâm, anh sẽ không về nhà ngủ cho đến khi cô ấy rời đi”.
Cô cười mỉm: “ Anh không cần phải lo quá đâu! Hai bác mới về nên chắc chắn rất nhớ anh, gia đình tụ họp như vậy sẽ tốt hơn, em tin anh vô điều kiện”.
Vĩ Thành cảm thấy hạnh phúc vì cô nghĩ đến ba mẹ của mình, anh ngỏ lời: “ Đến giờ ăn tối rồi, anh đưa em đi ăn”.
“ Được ạ!”, cả hai nắm tay nhau như một cặp vợ chồng mới cưới vui vẻ dùng bữa.
…
Mới sáng ra, đang yên đang lành làm việc trong phòng, Thanh Hải bỗng nhận được một phong bì thư. Anh nghi ngờ vì không có danh tính cũng như địa chỉ người gửi, chỉ có thông tin người nhận.
Anh nhìn tới nhìn lui thì cũng quyết định mở xem bên trong là gì. Lấy ra từ bên trong chỉ có một tấm hình, là hình của một cô gái xinh đẹp.
Không hiểu sao khi thấy cô gái, Thanh Hải lo sợ tột độ mà nhanh tay bỏ xuống bàn. Những hình ảnh mờ ảo liên tục ẩn hiện trong đầu anh.
Đêm hôm đó anh lái xe đuổi theo một cô gái, cô gái ấy có vẻ đang run sợ vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại. Bỗng một chiếc xe từ đâu chạy nhanh và tông thẳng vào cô, Thanh Hải thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ, xem như không biết chuyện gì rồi lẳng lặng rời đi.
Anh ngay lập tức xé tấm hình ra thành nhiều mảnh rồi vứt đi. Rốt cuộc là ai đã gửi cái này cho anh, cô gái đó đã mất sau vụ tai nạn đó, không thể nào sống dậy tìm anh được, nhất định là có ai đó biết đến vụ này.
…
An Nguyên đang tổ chức một cuộc họp cổ đông do chính chủ tịch Ngô Trạch Dương triệu tập. Anh muốn giới thiệu Thiên Kỳ với vị trí CMO (giám đốc Marketing).
Vì vài ngày trước người giữ chức vụ này đã xin nghỉ việc và chuyển đến thành phố khác sống nên để trống. Sự trở lại của Thiên Kỳ khiến một số cổ đông phấn khích, còn lại thì phân vân vì cô đang mang danh tiểu tam, phá hoại gia đình người khác.
“ Kể từ hôm nay, Lý Thiên Kỳ sẽ giữ chức vụ CMO, và với tư cách là một trong những cổ đông trong An Nguyên”, Trạch Dương thông báo.
Mọi người không còn cách nào khác ngoài đồng ý, bởi cô có phần trăm cổ phần. Hơn nữa Thiên Kỳ là một cô gái tài giỏi, nhất định sẽ mang đến nhiều lợi ích đến cho tập đoàn.
Chỉ riêng Cẩn Du là phản đối kịch liệt: “ Tôi phản đối!”.
Trạch Dương tự tin hỏi: “ Phó tổng Ngô phản đối, vậy có thể cho mọi người biết lý do không?”
Cô dõng dạc: “ Ở đây ai cũng biết Lý Thiên Kỳ là người như thế nào, từ việc giả mạo tôi đến trở thành người thứ ba. Một người đàng hoàng, tài giỏi thì không bao đi cửa sau. Tôi nói như vậy mọi người chắc cũng hiểu rồi”.
Khi này Thiên Kỳ lên tiếng: “ Thưa phó tổng Ngô! Lúc trước tôi với danh tính là Ngô Cẩn Du không chỉ là một mình, mà còn có sự thoả thuận với chủ tịch Ngô, tức là anh trai của cô. Trong thời gian làm việc tại An Nguyên, tôi không hề làm tổn thất tài sản hay tổn hại đến bất cứ ai. Đây là sự thoả thuận từ hai bên nên tôi không hề có lỗi gì với cô… Còn về vấn đề người thứ ba, xin lỗi! Đây là vấn đề cá nhân, tôi không có nhiệm vụ phải giải thích với ai. Xin hỏi phó tổng Ngô còn gì muốn giải đáp không?”.
Lời phản hồi của Thiên Kỳ khiến Cẩn Du sững người, cô không có lời nào để đáp trả liền dằn lòng lại để cho cuộc họp tiếp diễn.
Đến khi cuộc họp kết thúc, Cẩn Du đi theo Thiên Kỳ gọi lại: “ Lý Thiên Kỳ!”.
Thiên Kỳ quay người lại chỉnh đốn: “ Thưa phó tổng Ngô! Chúng ta đang trong giờ làm việc, mong cô xưng hô cho đúng”.
Cẩn Du cười khẩy: “ Cô xứng sao? Cô qua mặt được ai chứ tôi thì không. Tôi không biết cô dùng cách gì mà hết lần này đến lần khác dụ dỗ anh trai tôi, hay là như cách mà cô đã làm với Hà Vĩ Thành nhỉ?”
“ Mong cô ăn nói cẩn thận! Nếu cô thật sự muốn biết thì thay vì ở đây vòng vo, cô nên trực tiếp đến phòng chủ tịch hỏi đi, anh ấy sẽ giải đáp tất cả”. Nói xong thì Thiên Kỳ quay đi, để lại Cẩn Du đang tức tối ở phía sau.
Hắc Minh không ngờ nhưng một lúc nhanh cũng chiều cô mà hành sự ngay tại phòng làm việc.
Xong việc thì cả hai mặc quần áo trở lại, Hắc Minh thắc mắc: “ Em hôm nay làm sao vậy? Đến mà không báo trước, nhân viên thấy thì không hay đâu?”
“ Lâu lâu đổi không gian, vậy thôi”, cô thẳng thừng đáp.
Anh nhìn ra sự việc liền buông lời trêu chọc: “ Sao thế? Về lại Hà gia mà em có vẻ không vui, ba mẹ chồng rước về thế mà”.
Cô tỏ ra khó chịu: “ Cái tên Hà Vĩ Thành đó vẫn còn mê con ả đó, nhất quyết không chịu chia tay. Hưm~ nhưng mà không sao! Bây giờ ả ta bị vạch trần rồi, trốn được thì trốn luôn đi, người chiến thắng cuối cùng là vợ chính thất, là tôi”.
Hắc Minh tiến đến nựng nịu cằm cô nói: “ Tiểu yêu tinh này của anh càng ngày càng xảo quyệt rồi, nhưng anh thích. Anh vẫn muốn…”. Dứt lời, cả hai lại vồ lấy nhau đến cả những tài liệu trên bàn rơi xuống.
…
Đã đến giờ tan ca nhưng Vĩ Thành không muốn về nhà, anh nói thư ký về trước, trong công ty chỉ còn một mình anh và bảo vệ ở dưới sảnh. Ngôn Tình Nữ Phụ
Trời bắt đầu sập tối, anh đang tập trung với chồng giấy tờ thì có tiếng gõ cửa ‘knock-knock’. Anh nghĩ là thư ký nên không ngước mắt lên: “ Vào đi!”.
Một người mở cửa bước vào và đi đến, anh hỏi: “ Không phải tôi đã cho phép cô về rồi sao thư ký Châu?”
“ Thư ký Châu hình như đã về rồi, bây giờ đến ca của thư ký Lý thưa Hà tổng”.
Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc, Vĩ Thành cũng chịu ngừng tập trung mà ngước mắt lên: “ Thiên Kỳ! Em sao lại đi ra ngoài rồi?”
Cô giải thích: “ Em đến gặp anh Trạch Dương bàn một chút chuyện. Anh ấy hỏi thăm tình hình của em và…”, cô có chút ngập ngừng.
“ Và?”, anh nhướng mày.
“ Anh ấy hỏi ý em trở lại An Nguyên làm việc”, cô nói rõ.
“ Và em đã đồng ý?”
Thiên Kỳ gật đầu nhẹ, anh lo lắng đi qua chỗ cô: “ Trong thời gian này em cũng biết là nguy hiểm mà, anh không muốn em phải bị thương thêm lần nào nữa”.
Cô đưa hai bàn tay lên chạm vào khuôn mặt anh năn nỉ: “ Vĩ Thành! Em đã quen với việc bận rộn rồi, ở nhà không làm gì em cảm thấy rất ngột ngạt. Với lại em cứ trốn tránh thì cũng không phải cách hay, em không muốn những người đó nói em là kẻ thua cuộc. Em sẽ một lần nữa đứng lên, đưa sự thật ra ngoài ánh sáng”.
Nhìn vẻ ngoài mạnh mẽ của cô, anh không kìm lòng được mà ôm chặt lấy. Vì anh biết con đường hạnh phúc phía trước còn rất nhiều chông gai, muốn vượt qua thì không tránh khỏi phải giẫm lên chúng.
“ Cũng đã trễ rồi, anh không định tan ca sao?”
Khi này anh nói sự thật: “ Lâm Ninh Hinh đang ở Hà gia”.
Thiên Kỳ ngỡ ngàng, anh liền giải thích: “ Ba mẹ anh vừa về nước sáng nay, họ phản đối anh chia tay với cô ấy nên đã đưa về”.
“ Hai bác hình như vẫn chưa biết gì về con người thật của Lâm Ninh Hinh”, cô tự nhủ.
Anh nói thêm: “ Chắc là Ninh Hinh đã nói gì với họ trước đó nên hiện tại khó mà giải thích. Em cứ yên tâm, anh sẽ không về nhà ngủ cho đến khi cô ấy rời đi”.
Cô cười mỉm: “ Anh không cần phải lo quá đâu! Hai bác mới về nên chắc chắn rất nhớ anh, gia đình tụ họp như vậy sẽ tốt hơn, em tin anh vô điều kiện”.
Vĩ Thành cảm thấy hạnh phúc vì cô nghĩ đến ba mẹ của mình, anh ngỏ lời: “ Đến giờ ăn tối rồi, anh đưa em đi ăn”.
“ Được ạ!”, cả hai nắm tay nhau như một cặp vợ chồng mới cưới vui vẻ dùng bữa.
…
Mới sáng ra, đang yên đang lành làm việc trong phòng, Thanh Hải bỗng nhận được một phong bì thư. Anh nghi ngờ vì không có danh tính cũng như địa chỉ người gửi, chỉ có thông tin người nhận.
Anh nhìn tới nhìn lui thì cũng quyết định mở xem bên trong là gì. Lấy ra từ bên trong chỉ có một tấm hình, là hình của một cô gái xinh đẹp.
Không hiểu sao khi thấy cô gái, Thanh Hải lo sợ tột độ mà nhanh tay bỏ xuống bàn. Những hình ảnh mờ ảo liên tục ẩn hiện trong đầu anh.
Đêm hôm đó anh lái xe đuổi theo một cô gái, cô gái ấy có vẻ đang run sợ vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại. Bỗng một chiếc xe từ đâu chạy nhanh và tông thẳng vào cô, Thanh Hải thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ, xem như không biết chuyện gì rồi lẳng lặng rời đi.
Anh ngay lập tức xé tấm hình ra thành nhiều mảnh rồi vứt đi. Rốt cuộc là ai đã gửi cái này cho anh, cô gái đó đã mất sau vụ tai nạn đó, không thể nào sống dậy tìm anh được, nhất định là có ai đó biết đến vụ này.
…
An Nguyên đang tổ chức một cuộc họp cổ đông do chính chủ tịch Ngô Trạch Dương triệu tập. Anh muốn giới thiệu Thiên Kỳ với vị trí CMO (giám đốc Marketing).
Vì vài ngày trước người giữ chức vụ này đã xin nghỉ việc và chuyển đến thành phố khác sống nên để trống. Sự trở lại của Thiên Kỳ khiến một số cổ đông phấn khích, còn lại thì phân vân vì cô đang mang danh tiểu tam, phá hoại gia đình người khác.
“ Kể từ hôm nay, Lý Thiên Kỳ sẽ giữ chức vụ CMO, và với tư cách là một trong những cổ đông trong An Nguyên”, Trạch Dương thông báo.
Mọi người không còn cách nào khác ngoài đồng ý, bởi cô có phần trăm cổ phần. Hơn nữa Thiên Kỳ là một cô gái tài giỏi, nhất định sẽ mang đến nhiều lợi ích đến cho tập đoàn.
Chỉ riêng Cẩn Du là phản đối kịch liệt: “ Tôi phản đối!”.
Trạch Dương tự tin hỏi: “ Phó tổng Ngô phản đối, vậy có thể cho mọi người biết lý do không?”
Cô dõng dạc: “ Ở đây ai cũng biết Lý Thiên Kỳ là người như thế nào, từ việc giả mạo tôi đến trở thành người thứ ba. Một người đàng hoàng, tài giỏi thì không bao đi cửa sau. Tôi nói như vậy mọi người chắc cũng hiểu rồi”.
Khi này Thiên Kỳ lên tiếng: “ Thưa phó tổng Ngô! Lúc trước tôi với danh tính là Ngô Cẩn Du không chỉ là một mình, mà còn có sự thoả thuận với chủ tịch Ngô, tức là anh trai của cô. Trong thời gian làm việc tại An Nguyên, tôi không hề làm tổn thất tài sản hay tổn hại đến bất cứ ai. Đây là sự thoả thuận từ hai bên nên tôi không hề có lỗi gì với cô… Còn về vấn đề người thứ ba, xin lỗi! Đây là vấn đề cá nhân, tôi không có nhiệm vụ phải giải thích với ai. Xin hỏi phó tổng Ngô còn gì muốn giải đáp không?”.
Lời phản hồi của Thiên Kỳ khiến Cẩn Du sững người, cô không có lời nào để đáp trả liền dằn lòng lại để cho cuộc họp tiếp diễn.
Đến khi cuộc họp kết thúc, Cẩn Du đi theo Thiên Kỳ gọi lại: “ Lý Thiên Kỳ!”.
Thiên Kỳ quay người lại chỉnh đốn: “ Thưa phó tổng Ngô! Chúng ta đang trong giờ làm việc, mong cô xưng hô cho đúng”.
Cẩn Du cười khẩy: “ Cô xứng sao? Cô qua mặt được ai chứ tôi thì không. Tôi không biết cô dùng cách gì mà hết lần này đến lần khác dụ dỗ anh trai tôi, hay là như cách mà cô đã làm với Hà Vĩ Thành nhỉ?”
“ Mong cô ăn nói cẩn thận! Nếu cô thật sự muốn biết thì thay vì ở đây vòng vo, cô nên trực tiếp đến phòng chủ tịch hỏi đi, anh ấy sẽ giải đáp tất cả”. Nói xong thì Thiên Kỳ quay đi, để lại Cẩn Du đang tức tối ở phía sau.