Anh không nghe tiếng trả lời liền bế cô lên, cảm giác quen thuộc bỗng hiện lên. Nhìn gương mặt cô anh lại liên tưởng đến một người, nhưng bây giờ không phải là thời gian để suy nghĩ, anh bế cô đến giường cho bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ khám qua khám lại cũng không phát hiện ra gì khác thường, y tá bên cạnh nhìn thấy Mộng Dao mà ngạc nhiên, y tá ấy chẳng ai khác là Chu Đồng, một người bạn thân của cô.
Đợi bác sĩ khám xong, Mộng Dao tranh thủ cơ hội nói với cô bạn: “ Đồng Đồng!”.
“ Cậu tỉnh rồi”, Chu Đồng mừng rỡ.
Mộng Dao vội vàng giải thích: “ Tớ không bị ngất gì hết, không có vấn đề gì... Một chút nữa nhờ cậu nói với anh ấy giúp tớ là tớ bị choáng hay tụt huyết áp gì đó nên mới ngất, hãy giữ anh ấy ở đây càng lâu càng tốt. Nhờ hết cả vào cậu đấy Đồng Đồng dấu yêu”.
Thấy bạn mình làm nũng đáng yêu, Chu Đồng cũng bất lực mà đồng ý: “ Lần đầu thấy cậu vì một chàng trai mà làm đến mức này đấy”.
Một lúc sau vén màn ra, cô đi đến chỗ Diệc Thần: “ Anh Ngô! Dao Dao vì bị tụt huyết áp nên mới dẫn đến tình trạng ngất xỉu, hiện tại thì đã ổn rồi”.
“ Vậy thì tốt quá! Cũng may là có cô là bạn của Mộng Dao”.
“ Nhưng mà tôi nghĩ anh nên ở lại cho đến khi cô ấy tỉnh dậy, chắc là không lâu đâu”, cô đề nghị.
Vì không có người nhà của cô ở đây nên anh lập tức đồng ý: “ Được! Cảm ơn cô!”.
Diệc Thần đi đến bên cạnh giường, anh ngắm lại gương mặt ngây thơ của cô tự nhủ: “ Chắc là mình nghĩ nhiều rồi”.
Quay lại với Vĩ Thành, anh nhận được tin nhắn từ em gái nên không thể ở lại lâu hơn. Anh đeo lại khẩu trang và đi ra, cũng may là không vệ sĩ nào phát hiện. Cách này của Mộng Dao đúng là có hiệu quả, nhưng lần sau thì không nói trước được.
Cánh cửa vừa đóng lại, khoé mắt Thiên Kỳ chảy ra hai dòng lệ nặng hạt. Cô rất muốn ôm lấy anh nhưng hiện tại phải kìm nén lại cảm xúc, đến hơi thở cũng phải thật bình thường nhất có thể.
....
Khi Vĩ Thành đi ra không lâu thì lại có một người đang đi tới, Cẩn Du trốn ra ngoài đến đây. Cô thật sự muốn xem tình hình hiện tại của Thiên Kỳ có đúng như là lời của anh mình nói không?
Mới bước lên thì đâu một bàn tay kéo cô vào một góc khuất, áp vào tường và đưa ngón tay lên trước môi: “ Suỵt!”.
Cẩn Du nhận ra, hỏi nhỏ: “ Cậu đang làm gì thế Tử Kỳ?”
“ Câu này tôi phải hỏi chị, sao chị lại có mặt ở đây?”, câu hỏi ngược lại.
Cô thản nhiên trả lời: “ Thiên Kỳ gặp tai nạn, tôi đến thăm thôi”.
Tử Kỳ ngăn cản: “ Chị nhìn xem vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt đến vậy, muốn vào thì không hề dễ dàng”.
“ Tại sao? Tôi là bạn của cô ấy, cũng là em gái của chủ tịch tập đoàn An Nguyên, nơi cô ấy làm việc, chuyện này hà cớ gì mà khó”.
Khi này cậu im lặng, hiện tại chị mình đang là Ngô Cẩn Du, nếu có hai Cẩn Du xuất hiện thì mọi chuyện sẽ vỡ lẽ ra, như thế Thiên Kỳ càng gặp nguy hiểm hơn.
Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại reo lên, Cẩn Du nhìn vào màn hình hiển thị ‘Anh hai’. Cô biết chắc việc bản thân lẻn ra ngoài bị phát hiện rồi, dù gì thì cũng bị mắng, cô nhấc máy: “ Anh! Em nghe ạ”.
“ Em đang ở đâu? Một mình trốn ra ngoài, có biết mọi người lo lắng lắm không?”, anh sốt ruột.
Cô nhìn Tử Kỳ rồi lấy lý do: “ Em xin lỗi vì quên nói với anh... Vì có một số tài liệu không tìm được nên Tử Kỳ và em quyết định đến thư viện, chúng em sẽ học ở đây”.
Anh không tin muốn chứng thật: “ Đưa máy cho Tử Kỳ”.
Điện thoại được đưa cho cậu, không còn cách nào khác cậu đành phải nói dối: “ Em là Tử Kỳ đây! Anh yên tâm, học xong em sẽ đưa chị ấy về tận nhà”.
Nghe giọng nói chính xác, anh nhẹ nhõm: “ Được, nhờ cậu”.
Phía bên kia cúp máy, anh đưa lại cho Cẩn Du, cô cười mỉm: “ Xem ra cậu cũng nhạy bén lắm, dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp”.
Lý do cậu làm vậy là muốn cô không đi vào phòng hồi sức. Cậu nói: “ Bây giờ tôi đưa chị đến thư viện, phóng lao thì phải theo lao”.
“ Được!”, cô vui vẻ nhận lời và đi theo cậu.
....
Trong khi chờ đợi Mộng Dao tỉnh lại, Diệc Thần đi ra xa một chút để gọi điện. Anh gọi đến resort Paradise muốn gặp Rachel, người nhấc máy là thư ký Luna.
“ Xin chào! Tôi là Ngô Diệc Thần, CEO An Nguyên. Cho tôi xin nói chuyện với tổng giám đốc Rachel”.
“ Thật ngại quá! Tổng giám đốc hiện tại không có mặt ở đây, nếu anh muốn nhắn nhủ gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời”, Luna đáp.
Chuyện giữa hai người làm sao có thể chuyển lời được, anh ngại ngùng hỏi: “ Liệu cô có thể cho tôi xin số điện thoại của cô ấy được không?”
“ Xin thứ lỗi thưa Ngô tổng! Tôi không thể nếu chưa được sự cho phép. Khi nào Rachel tổng quay về, tôi sẽ nói là có Ngô tổng gọi đến”,
“ Vậy phiền cô rồi”.
Hai người nói xong cũng ngắt máy, anh quay lại giường thì Mộng Dao cũng tỉnh lại. Anh lo lắng: “ Cô thấy trong người thế nào rồi?”
“ Ừm... Tôi cảm thấy ổn hơn rồi, thật là làm phiền anh quá”, cô ngượng ngùng đáp.
“ Cô không sao thì tốt... Nước biển vẫn còn đang truyền, tôi đi qua đây thăm em gái, cô đừng đi đâu nhé”, anh dặn dò.
Mộng Dao hy vọng: “ Tôi đừng đi đâu sao?”
Anh gật đầu nhẹ: “ Đúng, tôi sẽ quay lại và đưa cô về”.
Bác sĩ khám qua khám lại cũng không phát hiện ra gì khác thường, y tá bên cạnh nhìn thấy Mộng Dao mà ngạc nhiên, y tá ấy chẳng ai khác là Chu Đồng, một người bạn thân của cô.
Đợi bác sĩ khám xong, Mộng Dao tranh thủ cơ hội nói với cô bạn: “ Đồng Đồng!”.
“ Cậu tỉnh rồi”, Chu Đồng mừng rỡ.
Mộng Dao vội vàng giải thích: “ Tớ không bị ngất gì hết, không có vấn đề gì... Một chút nữa nhờ cậu nói với anh ấy giúp tớ là tớ bị choáng hay tụt huyết áp gì đó nên mới ngất, hãy giữ anh ấy ở đây càng lâu càng tốt. Nhờ hết cả vào cậu đấy Đồng Đồng dấu yêu”.
Thấy bạn mình làm nũng đáng yêu, Chu Đồng cũng bất lực mà đồng ý: “ Lần đầu thấy cậu vì một chàng trai mà làm đến mức này đấy”.
Một lúc sau vén màn ra, cô đi đến chỗ Diệc Thần: “ Anh Ngô! Dao Dao vì bị tụt huyết áp nên mới dẫn đến tình trạng ngất xỉu, hiện tại thì đã ổn rồi”.
“ Vậy thì tốt quá! Cũng may là có cô là bạn của Mộng Dao”.
“ Nhưng mà tôi nghĩ anh nên ở lại cho đến khi cô ấy tỉnh dậy, chắc là không lâu đâu”, cô đề nghị.
Vì không có người nhà của cô ở đây nên anh lập tức đồng ý: “ Được! Cảm ơn cô!”.
Diệc Thần đi đến bên cạnh giường, anh ngắm lại gương mặt ngây thơ của cô tự nhủ: “ Chắc là mình nghĩ nhiều rồi”.
Quay lại với Vĩ Thành, anh nhận được tin nhắn từ em gái nên không thể ở lại lâu hơn. Anh đeo lại khẩu trang và đi ra, cũng may là không vệ sĩ nào phát hiện. Cách này của Mộng Dao đúng là có hiệu quả, nhưng lần sau thì không nói trước được.
Cánh cửa vừa đóng lại, khoé mắt Thiên Kỳ chảy ra hai dòng lệ nặng hạt. Cô rất muốn ôm lấy anh nhưng hiện tại phải kìm nén lại cảm xúc, đến hơi thở cũng phải thật bình thường nhất có thể.
....
Khi Vĩ Thành đi ra không lâu thì lại có một người đang đi tới, Cẩn Du trốn ra ngoài đến đây. Cô thật sự muốn xem tình hình hiện tại của Thiên Kỳ có đúng như là lời của anh mình nói không?
Mới bước lên thì đâu một bàn tay kéo cô vào một góc khuất, áp vào tường và đưa ngón tay lên trước môi: “ Suỵt!”.
Cẩn Du nhận ra, hỏi nhỏ: “ Cậu đang làm gì thế Tử Kỳ?”
“ Câu này tôi phải hỏi chị, sao chị lại có mặt ở đây?”, câu hỏi ngược lại.
Cô thản nhiên trả lời: “ Thiên Kỳ gặp tai nạn, tôi đến thăm thôi”.
Tử Kỳ ngăn cản: “ Chị nhìn xem vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt đến vậy, muốn vào thì không hề dễ dàng”.
“ Tại sao? Tôi là bạn của cô ấy, cũng là em gái của chủ tịch tập đoàn An Nguyên, nơi cô ấy làm việc, chuyện này hà cớ gì mà khó”.
Khi này cậu im lặng, hiện tại chị mình đang là Ngô Cẩn Du, nếu có hai Cẩn Du xuất hiện thì mọi chuyện sẽ vỡ lẽ ra, như thế Thiên Kỳ càng gặp nguy hiểm hơn.
Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại reo lên, Cẩn Du nhìn vào màn hình hiển thị ‘Anh hai’. Cô biết chắc việc bản thân lẻn ra ngoài bị phát hiện rồi, dù gì thì cũng bị mắng, cô nhấc máy: “ Anh! Em nghe ạ”.
“ Em đang ở đâu? Một mình trốn ra ngoài, có biết mọi người lo lắng lắm không?”, anh sốt ruột.
Cô nhìn Tử Kỳ rồi lấy lý do: “ Em xin lỗi vì quên nói với anh... Vì có một số tài liệu không tìm được nên Tử Kỳ và em quyết định đến thư viện, chúng em sẽ học ở đây”.
Anh không tin muốn chứng thật: “ Đưa máy cho Tử Kỳ”.
Điện thoại được đưa cho cậu, không còn cách nào khác cậu đành phải nói dối: “ Em là Tử Kỳ đây! Anh yên tâm, học xong em sẽ đưa chị ấy về tận nhà”.
Nghe giọng nói chính xác, anh nhẹ nhõm: “ Được, nhờ cậu”.
Phía bên kia cúp máy, anh đưa lại cho Cẩn Du, cô cười mỉm: “ Xem ra cậu cũng nhạy bén lắm, dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp”.
Lý do cậu làm vậy là muốn cô không đi vào phòng hồi sức. Cậu nói: “ Bây giờ tôi đưa chị đến thư viện, phóng lao thì phải theo lao”.
“ Được!”, cô vui vẻ nhận lời và đi theo cậu.
....
Trong khi chờ đợi Mộng Dao tỉnh lại, Diệc Thần đi ra xa một chút để gọi điện. Anh gọi đến resort Paradise muốn gặp Rachel, người nhấc máy là thư ký Luna.
“ Xin chào! Tôi là Ngô Diệc Thần, CEO An Nguyên. Cho tôi xin nói chuyện với tổng giám đốc Rachel”.
“ Thật ngại quá! Tổng giám đốc hiện tại không có mặt ở đây, nếu anh muốn nhắn nhủ gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời”, Luna đáp.
Chuyện giữa hai người làm sao có thể chuyển lời được, anh ngại ngùng hỏi: “ Liệu cô có thể cho tôi xin số điện thoại của cô ấy được không?”
“ Xin thứ lỗi thưa Ngô tổng! Tôi không thể nếu chưa được sự cho phép. Khi nào Rachel tổng quay về, tôi sẽ nói là có Ngô tổng gọi đến”,
“ Vậy phiền cô rồi”.
Hai người nói xong cũng ngắt máy, anh quay lại giường thì Mộng Dao cũng tỉnh lại. Anh lo lắng: “ Cô thấy trong người thế nào rồi?”
“ Ừm... Tôi cảm thấy ổn hơn rồi, thật là làm phiền anh quá”, cô ngượng ngùng đáp.
“ Cô không sao thì tốt... Nước biển vẫn còn đang truyền, tôi đi qua đây thăm em gái, cô đừng đi đâu nhé”, anh dặn dò.
Mộng Dao hy vọng: “ Tôi đừng đi đâu sao?”
Anh gật đầu nhẹ: “ Đúng, tôi sẽ quay lại và đưa cô về”.