Mới sáng sớm, Ngô gia đã có khách đến. Tử Kỳ một tay xách hành lý, một tay vải ba lô bước vào nhà. Trạch Dương và Diệc Thần đi xuống chào đón vui vẻ.
Trạch Dương lệnh: “ Chú Nam! Chú giúp cậu ấy mang hành lý vào phòng mà hôm qua đã chuẩn bị”.
“ Vâng thưa cậu chủ!”.
Tuy nhiên Tử Kỳ lại không muốn làm phiền: “ Không cần đâu anh! Để em tự mang lên”.
Anh không làm khó: “ Vậy cũng được! Thu xếp hành lý xong thì cậu xuống dùng bữa sáng cùng gia đình”.
Cậu gật đầu nhẹ rồi xách hành lý lên, Trạch Dương gọi: “ Chú Nam! Nhờ chú đưa cậu ấy lên phòng”.
“ Cậu đi theo tôi”, chú Nam lên trước chỉ đường.
Diệc Thần lo ngại: “ Chúng ta không nói trước với Cẩn Du liệu có ổn không anh?”
“ Không ổn cũng phải ổn, chính em ấy là người đưa Tử Kỳ vào hoàn cảnh này, cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ”, Trạch Dương thẳng thừng đáp.
Khi Tử Kỳ lên tầng, đi ngang qua phòng Cẩn Du. Cùng lúc này cô bước ra thấy cậu thì không hiểu: “ Lý Tử Kỳ!”.
Cậu quay lại với nụ cười rạng rỡ: “ Chào buổi sáng, chị Cẩn Du!”.
Cô liếc mắt xuống thấy hành lý liền nghi hoặc: “ Tôi đã không học nữa, cậu đến đây vào sáng sớm làm gì chứ?”
Chú Nam ra giải thích: “ Thưa cô chủ! Là cậu chủ mời cậu Tử Kỳ đến đây, cậu ấy sẽ sống ở đây một thời gian ạ”.
“ Sao tôi không nghe ai nói gì về chuyện này thế? Tôi không đồng ý”, cô phản đối.
Lúc này Trạch Dương cũng đến giải quyết: “ Tử Kỳ! Cậu về phòng trước đi”.
“ Vâng anh!”, cậu nghe lời, xách hành lý đi theo chú Nam.
Cẩn Du nhăn nhó, phản đối kịch lịch: “ Anh cho người ngoài vào ở mà không bàn gì trước với em, em không thích đâu, anh mời cậu ấy đi đi”.
Trạch Dương không thay đổi: “ Vậy em thử hỏi xem bản thân đến An Nguyên làm việc đã bàn trước với anh chưa? Em có biết rằng việc làm của em đã khiến tình hình rối rắm cỡ nào không? Tử Kỳ sẽ đến ở đây vô thời hạn, và không ai ngoài anh quyết định về việc này”.
“ Hết chị rồi đến em, sống dựa vào Ngô gia, hai người họ chỉ giỏi ăn bám”, cô nặng lời.
“ Em không được nói như thế... Sáng nay có cuộc họp, đây là dự án đầu tiên em phụ trách, đừng làm anh thất vọng”.
Cô tự tin đáp: “ Anh không cần phải lo quá đâu, không gì có thể làm khó được em”.
“ Kết quả sẽ nói lên tất cả”, dặn dò xong thì anh trở về phòng.
Đến giờ ăn sáng, Tử Kỳ tự nhiên ngồi vào bàn ăn cùng mọi người. Cẩn Du có vẻ không vui, biểu hiện thấy rõ.
Trạch Dương ngỏ lời: “ Tử Kỳ! Cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé, cần gì thì nói với chú Nam”.
Tử Kỳ gật đầu: “ Vâng anh!”. Cậu nói tiếp: “ Anh Trạch Dương! Tuần này em thi cuối kỳ, qua kỳ thi sẽ được nghỉ 1 tháng. Vì năm sau em phải thực tập, liệu em có thể đến An Nguyên học hỏi trong kỳ nghỉ này được không?”
Vừa nghe đến thôi là Cẩn Du không hài lòng rồi: “ Không thể được. Đến sống ở đây đã là quá lắm rồi, bây giờ còn muốn bước chân vào An Nguyên, gan cậu lớn quá rồi đấy”.
“ Cẩn Du!”, Diệc Thần ngăn cô lại.
Tử Kỳ giải thích thêm: “ Lúc trước anh có đề cập đến việc thực tập ở An Nguyên, em suy nghĩ rồi, và cũng đăng ký trước. Em nghĩ rằng mình nên tập làm quen, dù gì kỳ nghỉ cũng không có gì để làm, thời gian đó học hỏi thêm sẽ có ích hơn”.
Trạch Dương hài lòng với kế hoạch của cậu liền đồng ý: “ Được, em cứ tập trung thi cho tốt, thi xong thì cứ đến An Nguyên, anh sẽ chuẩn bị cho em một vị trí. Vừa làm vừa học, thích mảng nào thì nói với anh”.
“ Cảm ơn anh! Em sẽ chuẩn bị thật tốt”, Tử Kỳ cúi đầu chân thành cảm ơn.
Cẩn Du tức đến không nuốt nổi nữa lập tức đứng lên: “ Em no rồi, xin phép hai anh em đi làm trước”. Dứt lời thì cô xách túi đi ra xe, tài xế đưa cô đi làm.
Ở đây Diệc Thần nói với Tử Kỳ: “ Cẩn Du hơi thẳng thắn, với lại trước giờ không quen có người khác vào ở, em đừng buồn”.
“ Em không buồn đâu”, cậu mỉm cười đáp.
Tử Kỳ vốn cũng không muốn ở nhờ nhà của người khác, nhưng hiện tại chị cậu đang trong tình trạng nguy hiểm, nhất định là muốn cậu ở Ngô gia là muốn bảo vệ mình. Có Trạch Dương che chắn, cậu cũng dễ dàng theo dõi Lâm Ninh Hinh hơn. Giúp được chị Thiên Kỳ chút nào thì hay chút đó.
....
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Vĩ Thành bị đánh thức đi xuống giường lấy máy ở trên bàn kiểm tra. Người gọi đến là Ninh Hinh, anh quay đầu ra sau thấy Thiên Kỳ vẫn còn say giấc nên mở cửa đi ra ban công.
Anh nhấc máy: “ Tôi nghe?”
Ninh Hinh với giọng vui vẻ hỏi: “ Chồng à! Anh đã quyết định rồi chứ? Hôm nay đến ngày hẹn với ba trả lời rồi, em nghĩ chắc anh không nỡ lòng nào từ bỏ Hà Thị đâu nhỉ?”
“ Tôi đã nói rồi, tôi không thoả thuận với ông Lâm. Tôi khuyên cô nên dừng lại và đầu thú, những chuyện cô làm với Thiên Kỳ tôi đã biết cả rồi, còn đứa bé trong bụng, cô quả thật không phải là con người nữa rồi”, anh bày tỏ sự thất vọng.
Tuy vậy cô vẫn chứng nào tật nấy, vẫn chưa biết hối cải còn lên giọng: “ Trừ khử thì phải tận gốc, ả ta thì sao chứ? Lấy danh tính của một người khác để quay trở lại trả thù, rất tiếc! Đây không phải là một bộ phim, và ả ta càng không phải nữ chính. Nếu anh nhất quyết bảo vệ con tiểu tam đó thì cứ việc đi, tôi chẳng ngồi yên nhìn hai người sống hạnh phúc đâu, nhớ đấy”.
Nói xong thì đầu dây bên kia ngắt máy, Vĩ Thành cũng để điện thoại xuống. Anh biết Ninh Hinh tự tin như vậy là đã có chuẩn bị âm mưu gì kế tiếp rồi. Đến nước này mà cô ta vẫn chưa chịu dừng thì anh cũng không thể nào bỏ cuộc được. Vì người anh yêu, anh sẽ chiến đấu đến cùng.
Thiên Kỳ khi này cũng thức dậy, thấy anh đứng ở ngoài ban công cô bước xuống giường đi ra. Cô ôm lấy tấm lưng trần của anh, áp một bên mặt vào nói: “ Không biết bao lâu rồi em mới có một ngày ngủ ngon thế này”.
Anh không nói ra vấn đề mình đang gặp phải, anh không muốn thấy cô lo lắng thêm nữa.
Vĩ Thành quay người lại hôn tới tấp vào môi khiến cô không kịp phản ứng. Thiên Kỳ thấy biểu hiện lạ của anh thì rất lo, giọng nhỏ hỏi: “ Vĩ Thành à! Anh không khoẻ chỗ nào sao? Có chuyện gì vậy anh?”
Anh mỉm cười đưa tay chạm mặt cô trả lời: “ Không có gì đâu em, chỉ vì anh nhớ em thôi”.
Cô đánh nhẹ vào ngực anh: “ Vậy mà anh làm em hết hồn, nghĩ là anh bệnh rồi”.
“ Anh khoẻ mạnh như thế này, không bệnh được đâu”, anh ôm chầm lấy cô.
“ Đừng bao giờ xa anh nữa nhé Thiên Kỳ, cả đời này anh không cho phép em rời xa anh... Anh yêu em!”, giọng anh sâu lắng bày tỏ.
Thiên Kỳ cong môi hạnh phúc đáp: “ Anh yên tâm, em vẫn sẽ ở đây, mãi ở bên anh”.
Vĩ Thành nắm lấy tay cô nói: “ Bây giờ chắc dì Trần đã chuẩn bị bữa sáng rồi, chúng ta cùng ăn thôi”.
“ Ừm”, cô vui vẻ gật đầu rồi cả hai cùng nhau nắm tay đi xuống.
Trạch Dương lệnh: “ Chú Nam! Chú giúp cậu ấy mang hành lý vào phòng mà hôm qua đã chuẩn bị”.
“ Vâng thưa cậu chủ!”.
Tuy nhiên Tử Kỳ lại không muốn làm phiền: “ Không cần đâu anh! Để em tự mang lên”.
Anh không làm khó: “ Vậy cũng được! Thu xếp hành lý xong thì cậu xuống dùng bữa sáng cùng gia đình”.
Cậu gật đầu nhẹ rồi xách hành lý lên, Trạch Dương gọi: “ Chú Nam! Nhờ chú đưa cậu ấy lên phòng”.
“ Cậu đi theo tôi”, chú Nam lên trước chỉ đường.
Diệc Thần lo ngại: “ Chúng ta không nói trước với Cẩn Du liệu có ổn không anh?”
“ Không ổn cũng phải ổn, chính em ấy là người đưa Tử Kỳ vào hoàn cảnh này, cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ”, Trạch Dương thẳng thừng đáp.
Khi Tử Kỳ lên tầng, đi ngang qua phòng Cẩn Du. Cùng lúc này cô bước ra thấy cậu thì không hiểu: “ Lý Tử Kỳ!”.
Cậu quay lại với nụ cười rạng rỡ: “ Chào buổi sáng, chị Cẩn Du!”.
Cô liếc mắt xuống thấy hành lý liền nghi hoặc: “ Tôi đã không học nữa, cậu đến đây vào sáng sớm làm gì chứ?”
Chú Nam ra giải thích: “ Thưa cô chủ! Là cậu chủ mời cậu Tử Kỳ đến đây, cậu ấy sẽ sống ở đây một thời gian ạ”.
“ Sao tôi không nghe ai nói gì về chuyện này thế? Tôi không đồng ý”, cô phản đối.
Lúc này Trạch Dương cũng đến giải quyết: “ Tử Kỳ! Cậu về phòng trước đi”.
“ Vâng anh!”, cậu nghe lời, xách hành lý đi theo chú Nam.
Cẩn Du nhăn nhó, phản đối kịch lịch: “ Anh cho người ngoài vào ở mà không bàn gì trước với em, em không thích đâu, anh mời cậu ấy đi đi”.
Trạch Dương không thay đổi: “ Vậy em thử hỏi xem bản thân đến An Nguyên làm việc đã bàn trước với anh chưa? Em có biết rằng việc làm của em đã khiến tình hình rối rắm cỡ nào không? Tử Kỳ sẽ đến ở đây vô thời hạn, và không ai ngoài anh quyết định về việc này”.
“ Hết chị rồi đến em, sống dựa vào Ngô gia, hai người họ chỉ giỏi ăn bám”, cô nặng lời.
“ Em không được nói như thế... Sáng nay có cuộc họp, đây là dự án đầu tiên em phụ trách, đừng làm anh thất vọng”.
Cô tự tin đáp: “ Anh không cần phải lo quá đâu, không gì có thể làm khó được em”.
“ Kết quả sẽ nói lên tất cả”, dặn dò xong thì anh trở về phòng.
Đến giờ ăn sáng, Tử Kỳ tự nhiên ngồi vào bàn ăn cùng mọi người. Cẩn Du có vẻ không vui, biểu hiện thấy rõ.
Trạch Dương ngỏ lời: “ Tử Kỳ! Cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé, cần gì thì nói với chú Nam”.
Tử Kỳ gật đầu: “ Vâng anh!”. Cậu nói tiếp: “ Anh Trạch Dương! Tuần này em thi cuối kỳ, qua kỳ thi sẽ được nghỉ 1 tháng. Vì năm sau em phải thực tập, liệu em có thể đến An Nguyên học hỏi trong kỳ nghỉ này được không?”
Vừa nghe đến thôi là Cẩn Du không hài lòng rồi: “ Không thể được. Đến sống ở đây đã là quá lắm rồi, bây giờ còn muốn bước chân vào An Nguyên, gan cậu lớn quá rồi đấy”.
“ Cẩn Du!”, Diệc Thần ngăn cô lại.
Tử Kỳ giải thích thêm: “ Lúc trước anh có đề cập đến việc thực tập ở An Nguyên, em suy nghĩ rồi, và cũng đăng ký trước. Em nghĩ rằng mình nên tập làm quen, dù gì kỳ nghỉ cũng không có gì để làm, thời gian đó học hỏi thêm sẽ có ích hơn”.
Trạch Dương hài lòng với kế hoạch của cậu liền đồng ý: “ Được, em cứ tập trung thi cho tốt, thi xong thì cứ đến An Nguyên, anh sẽ chuẩn bị cho em một vị trí. Vừa làm vừa học, thích mảng nào thì nói với anh”.
“ Cảm ơn anh! Em sẽ chuẩn bị thật tốt”, Tử Kỳ cúi đầu chân thành cảm ơn.
Cẩn Du tức đến không nuốt nổi nữa lập tức đứng lên: “ Em no rồi, xin phép hai anh em đi làm trước”. Dứt lời thì cô xách túi đi ra xe, tài xế đưa cô đi làm.
Ở đây Diệc Thần nói với Tử Kỳ: “ Cẩn Du hơi thẳng thắn, với lại trước giờ không quen có người khác vào ở, em đừng buồn”.
“ Em không buồn đâu”, cậu mỉm cười đáp.
Tử Kỳ vốn cũng không muốn ở nhờ nhà của người khác, nhưng hiện tại chị cậu đang trong tình trạng nguy hiểm, nhất định là muốn cậu ở Ngô gia là muốn bảo vệ mình. Có Trạch Dương che chắn, cậu cũng dễ dàng theo dõi Lâm Ninh Hinh hơn. Giúp được chị Thiên Kỳ chút nào thì hay chút đó.
....
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Vĩ Thành bị đánh thức đi xuống giường lấy máy ở trên bàn kiểm tra. Người gọi đến là Ninh Hinh, anh quay đầu ra sau thấy Thiên Kỳ vẫn còn say giấc nên mở cửa đi ra ban công.
Anh nhấc máy: “ Tôi nghe?”
Ninh Hinh với giọng vui vẻ hỏi: “ Chồng à! Anh đã quyết định rồi chứ? Hôm nay đến ngày hẹn với ba trả lời rồi, em nghĩ chắc anh không nỡ lòng nào từ bỏ Hà Thị đâu nhỉ?”
“ Tôi đã nói rồi, tôi không thoả thuận với ông Lâm. Tôi khuyên cô nên dừng lại và đầu thú, những chuyện cô làm với Thiên Kỳ tôi đã biết cả rồi, còn đứa bé trong bụng, cô quả thật không phải là con người nữa rồi”, anh bày tỏ sự thất vọng.
Tuy vậy cô vẫn chứng nào tật nấy, vẫn chưa biết hối cải còn lên giọng: “ Trừ khử thì phải tận gốc, ả ta thì sao chứ? Lấy danh tính của một người khác để quay trở lại trả thù, rất tiếc! Đây không phải là một bộ phim, và ả ta càng không phải nữ chính. Nếu anh nhất quyết bảo vệ con tiểu tam đó thì cứ việc đi, tôi chẳng ngồi yên nhìn hai người sống hạnh phúc đâu, nhớ đấy”.
Nói xong thì đầu dây bên kia ngắt máy, Vĩ Thành cũng để điện thoại xuống. Anh biết Ninh Hinh tự tin như vậy là đã có chuẩn bị âm mưu gì kế tiếp rồi. Đến nước này mà cô ta vẫn chưa chịu dừng thì anh cũng không thể nào bỏ cuộc được. Vì người anh yêu, anh sẽ chiến đấu đến cùng.
Thiên Kỳ khi này cũng thức dậy, thấy anh đứng ở ngoài ban công cô bước xuống giường đi ra. Cô ôm lấy tấm lưng trần của anh, áp một bên mặt vào nói: “ Không biết bao lâu rồi em mới có một ngày ngủ ngon thế này”.
Anh không nói ra vấn đề mình đang gặp phải, anh không muốn thấy cô lo lắng thêm nữa.
Vĩ Thành quay người lại hôn tới tấp vào môi khiến cô không kịp phản ứng. Thiên Kỳ thấy biểu hiện lạ của anh thì rất lo, giọng nhỏ hỏi: “ Vĩ Thành à! Anh không khoẻ chỗ nào sao? Có chuyện gì vậy anh?”
Anh mỉm cười đưa tay chạm mặt cô trả lời: “ Không có gì đâu em, chỉ vì anh nhớ em thôi”.
Cô đánh nhẹ vào ngực anh: “ Vậy mà anh làm em hết hồn, nghĩ là anh bệnh rồi”.
“ Anh khoẻ mạnh như thế này, không bệnh được đâu”, anh ôm chầm lấy cô.
“ Đừng bao giờ xa anh nữa nhé Thiên Kỳ, cả đời này anh không cho phép em rời xa anh... Anh yêu em!”, giọng anh sâu lắng bày tỏ.
Thiên Kỳ cong môi hạnh phúc đáp: “ Anh yên tâm, em vẫn sẽ ở đây, mãi ở bên anh”.
Vĩ Thành nắm lấy tay cô nói: “ Bây giờ chắc dì Trần đã chuẩn bị bữa sáng rồi, chúng ta cùng ăn thôi”.
“ Ừm”, cô vui vẻ gật đầu rồi cả hai cùng nhau nắm tay đi xuống.