Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Nam Hoa khôi phục tinh thần lại, nhìn ra chung quanh, không bỏ qua cả những nóc nhà trong ngõ nhỏ. Sau khi không phát giác được điều gì khác thường, hắn nhanh chóng hít thở sâu một hơi, không bước lên trước cũng không lui lại.

Hắn bất giác đưa tay sờ miếng ngọc bội tổ truyền kia lần nữa, sau khi hụt hẫng vội vàng mặc niệm một đoạn khẩu quyết Đạo gia không trọn vẹn. Khẩu quyết này không phải pháp thuật thần thông, chỉ trợ giúp bản thân tĩnh tâm ngưng khí, nếu nói tâm cảnh giống như một con thuyền nhỏ nổi trên hồ, vậy tác dụng khẩu quyết chính là mỏ neo.

Hắn bắt đầu nghiêng người quay lưng về phía một bức tường, bước ngang đến ngã rẽ của hai con ngõ nhỏ, bắp thịt trên người căng thẳng, tư thế chuẩn bị phòng ngự, không dám xem thường nhìn chăm chú vào con ngõ nhỏ kia. Chỉ thấy trong tầm mắt, thiếu niên giày cỏ đứng bên cạnh thân thể Thái Kim Giản nằm giữa vũng máu, thân hình thiếu niên uốn cong với biên độ nhỏ, giữ nguyên một tư thế tấn công khéo léo, cũng đang nhìn chăm chú vào Phù Nam Hoa hắn.

Hai bên giống như hổ sói đối diện với nhau, một bên là vì giải đáp nghi hoặc, một bên là vì tìm con đường sống, mỗi người đều có mục đích khác nhau.

Thiếu niên xuất thế ngang trời, mục tiêu của hắn chỉ có Thái Kim Giản. Trông thấy Phù Nam Hoa xuất hiện, tư thế theo bản năng của thiếu niên ngõ hẹp phần nhiều mang một hàm nghĩa khác, đó là người không phạm ta thì ta không phạm người.

Phù Nam Hoa hỏi một câu rất dư thừa:
- Ngươi giết cô ấy rồi?

Thiếu niên im lặng không trả lời, tay vẫn cầm hung khí giết người, đó là một mảnh sứ vỡ hơi nhỏ hơn lòng bàn tay của hắn, một phần lộ ra ngoài nắm tay, cực kỳ sắc bén. Bàn tay thiếu niên đầm đìa máu nhỏ xuống mặt đất ngõ nhỏ, không biết là máu tươi của Thái Kim Giản hay là do đồ sứ đâm rách lòng bàn tay.

Sau khi Phù Nam Hoa xác định chung quanh không có ai khác, vừa cảm thấy hoang đường vừa giống như trút được gánh nặng. Cuối cùng hắn dời ánh mắt sang thân thể mềm mại của Thái Kim Giản, ngay cả cảnh tượng kinh hoàng này cũng không làm phai mờ sự mỹ lệ trời sinh, thướt tha duyên dáng của cô, bộ ngực đầy đặn khẽ phập phồng, máu đỏ tươi không ngừng từ cổ và miệng trào ra. Sức sống sắp hoàn toàn đoạn tuyệt, nhưng thân thể khỏe mạnh trải qua khí tức trời đất rèn luyện lâu ngày, khiến cho thống khổ mà cô phải chịu đựng cũng nặng nề và dài đằng đẵng hơn người thường.

Vẻ mặt Phù Nam Hoa hơi tươi cười, nhưng trong lòng lại mang theo sự lạnh lẽo tàn khốc, hỏi:
- Tại sao lại giết cô ấy? Ngươi và vị tỷ tỷ này không thù không oán, chẳng lẽ là vì cô ấy đã đùa giỡn với ngươi ở ngõ Nê Bình, cho nên ngươi muốn giết người? Từ khi nào trấn nhỏ lại vô pháp vô thiên như vậy? Ngươi có biết không, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đến nơi nào cũng đều như nhau.

Thiếu niên giống như người câm không nói một lời. Phù Nam Hoa không để ý tới thiếu niên đang suy nghĩ gì, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, bước chân kiên định.

Hắn biết Thái Kim Giản chết chắc rồi, nơi này không phải là động phủ thần tiên núi Vân Hà có tiên khí lượn lờ, đây là lồng giam thiên đạo cấm tuyệt pháp thuật. Trừ khi có một vị lục địa thần tiên tu vi thông thiên, hoặc là Kim Thân La Hán, sẵn lòng dùng hơn nửa tu vi để đổi lấy tính mạng của cô, mới có khả năng trấn áp hồn phách, giúp cô cải tử hoàn sinh.

Đáng tiếc Thái Kim Giản chắc chắn không có phúc duyên lớn như vậy, vị thánh nhân kia trong trấn nhỏ người mang trọng trách, trông coi bá tánh, tuyệt đối sẽ không bên nặng bên nhẹ, chỉ làm theo tình thế.

Trên đường tu hành, chết yểu một cách khó hiểu trên con đường rộng rãi, hoặc là chết bởi tranh giành một chút cơ duyên trên chiếc cầu nhỏ hẹp, tất cả đều có khả năng, tuy không quá nhiều nhưng chắc chắn không phải chuyện hiếm lạ.

Nếu như chứng đạo trường sinh, mọi chuyện có thể tuần tự tiến dần, từng bước vững vàng, không tai không nạn, tận hưởng lợi ích mà không chịu nguy hiểm, vậy tiên nhân vô ưu trong mắt dân chúng dường như cũng không đáng giá lắm.

Cho nên chuyến này Phù Nam Hoa đến trấn nhỏ, thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất phải liều mạng chém giết. Nhưng nếu nói trong trấn nhỏ ngay dưới con mắt của thánh nhân một phương, tận mắt nhìn thấy minh hữu tạm thời sánh vai cùng đi lại bị người khác dùng thế nhanh như chớp giật giết chết như vậy, thiếu thành chủ thành Lão Long vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Không có pháp bảo tấn công hoa mắt, không có thủ đoạn tiên gia long trời lở đất, lại bị một kẻ chân đất quê mùa hèn kém nhất giết chết như vậy? Phù Nam Hoa ngoài kinh ngạc còn không thể chấp nhận sự thật hoang đường này. Nếu không phải thiếu niên giày cỏ ở trong trấn nhỏ, loại nhân vật nhỏ thấp hèn như cỏ dại này, dù muốn nhìn thấy Thái Kim Giản núi Vân Hà từ xa cũng là hi vọng xa vời không thể với tới.

Sắc mặt Phù Nam Hoa nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Mặc dù ta không kịp cứu Thái tiên tử, cũng không thể giết ngươi để báo thù cho Thái tiên tử, nhưng đã tận mắt nhìn thấy ngươi hành hung, nếu như không làm gì đó, một khi truyền đi thì phải đập chiêu bài của thành Lão Long rồi. Cho nên về tình về lý ta đều nên giáo huấn dạy dỗ ngươi, còn như sau này bên phía núi Vân Hà xử trí ứng phó như thế nào, cho Thái tiên tử một công đạo ra sao, đó là chuyện của ngươi.

Những lời quang minh chính đại này của thiếu chủ thành Lão Long là nói cho thánh nhân ở đây nghe, xem như lời khách sáo, tránh sau này mình hành động quá khó coi sẽ khiến vị thánh nhân kia ác cảm. Cũng có một khả năng là nói cho đám lão tổ sư núi Vân Hà sau này nghe, Phù Nam Hoa chẳng qua là muốn chứng tỏ mình đã tận tình tận nghĩa. Nếu không hắn đã sớm có ý định giết chết Thái Kim Giản, thật sự muốn tạ ơn thiếu niên trước mắt một phen, hành động không suy nghĩ, làm việc lỗ mãng, đã giải quyết nỗi khổ tâm lớn cho hắn, thật có thể nói là một viên phúc tướng (1) của mình.

Phù Nam Hoa vừa đi tới trước vừa nói:
- Nhìn thủ pháp giết người vừa rồi của ngươi, nghĩa là thân xác thối tha này của ngươi có lực bộc phát trong nháy mắt còn lớn hơn thanh niên trai tráng bình thường, chuyện này đúng là khá hiếm thấy. Nếu như không có cơn sóng gió hôm nay, chỉ cần ngươi có cơ hội dấn thân vào quân ngũ, dám giết dám liều, cộng thêm một chút cơ duyên trùng hợp, được một vị lão đại binh gia, võ tướng thế gia trên sa trường xem trọng, ném cho ngươi một phần khẩu quyết tâm pháp luyện thể của binh gia. Từ từ rèn luyện thân thể, hai ba chục năm sau chưa chắc thằng nhóc ngươi đã không có một chân trời mới.

Lúc Phù Nam Hoa đi lên phía trước, thiếu niên cũng bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau, mặt hướng về phía thiếu chủ thành Lão Long mũ cao tay áo rộng kia.

Phù Nam Hoa vóc người cao gầy đi trong ngõ nhỏ, tuấn tú tiêu sái, có một loại khí chất phú quý ung dung rất tự nhiên.

Phù Nam Hoa vươn một tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới buông thõng bên hông, cười nói:
- Đáng tiếc, số mệnh của ngươi không tốt lắm, nếu không theo cách nói của ta, ngươi có cơ hội đạt được thành tựu cao như vậy... là chuyện không thể.

Phù Nam Hoa bị câu chuyện hài hước này của mình làm cho thích thú, càng tươi cười hơn, khi sải bước lên trước một bước, bàn chân kia đột nhiên dừng trên không cách mặt đất nửa thước:
- Xấu hổ, là cao như vậy mới đúng.

Phù Nam Hoa không muốn vui cũng khó.

Sau khi đi vào trấn nhỏ, đầu tiên là giao dịch với thiếu niên Tống Tập Tân ở ngõ Nê Bình, lợi ích thu được vượt xa mong đợi.

Sau đó Thái Kim Giản có khả năng sẽ cản trở đại đạo của mình lại chết bất đắc kỳ tử ngay trước mắt, mình chẳng những hai tay sạch sẽ không nhiễm máu tươi, còn có thể lấy được hai túi tiền đồng kim tinh trên người cô ta mà không mất gì. Nói không chừng còn lục soát được một hai món bí bảo của núi Vân Hà, cho dù không phải bảo vật trấn sơn thì nhất định cũng không kém bào nhiêu.

Hắn không tin Thái Kim Giản hoàn toàn không có bùa hộ mệnh mang theo bên người. Ví dụ như Phù Nam Hoa hắn, ngoại trừ miếng ngọc bội Lão Long Bố Vũ chỉ là đồ che mắt kia, còn mang theo hai món đồ phẩm chất rất tốt, phẩm cấp cực cao, gần như có thể xem là bảo vật áp đáy hòm của thành Lão Long.

Cho nên trong đám tu sĩ không chính quy bàng môn tả đạo có lưu truyền một câu nói ngoài miệng được ưa chuộng, đó là “nhặt xác giúp người nhất định có báo đáp”.

Lúc Phù Nam Hoa đi qua thi thể Thái Kim Giản cũng không thèm nhìn cô một cái.

Ngược lại mùi máu tanh nhàn nhạt khiến cả người hắn lâm vào một trạng thái kích động khó hiểu.

Một tiến một lùi, hai người vẫn luôn cách nhau hơn mười bước.

Phù Nam Hoa phải đảm bảo thiếu niên không thể chạy ra khỏi ngõ nhỏ, nếu không hắn muốn bắt một thiếu niên sinh trưởng ở đây chẳng khác nào mò kim đáy biển. Huống hồ thi thể mỹ nhân còn ấm sau người chính là vết xe đổ, một khi để cho thiếu niên có cơ hội thở dốc, sự “kinh ngạc” có thể sẽ đổ xuống đầu mình.

Phù Nam Hoa nhìn giống như mèo đang bắt chuột, thực ra là đang điều chỉnh tiết tấu thân thể của mình. Dù sao từ khi chín tuổi chính thức đặt chân vào tu hành, hắn chưa từng có cơ hội chỉ dựa vào cận thân đánh giáp lá cà để phân thắng bại.

Hắn đương nhiên không cần phân ra sống chết với thiếu niên, như vậy sẽ khiến mình lợi không bằng hại. Tính cả Thái Kim Giản là hai phần cơ duyên có thể lấy được dễ như trở bàn tay, nhưng cần phải khiến cho thiếu niên ngoài dự đoán này ngoan ngoãn nằm ở trên giường trong thời gian tới, không để cho thiếu niên có một chút cơ hội giở trò nào.

Phù Nam Hoa đột nhiên cười hỏi:
- Đúng rồi, ngươi tên là gì ấy nhỉ?

Bàn tay thiếu niên vẫn không ngừng chảy máu, hỏi một đằng trả lời một nẻo, gương mặt đen nhẻm đầy kiên cường như cỏ dại quê nhà:
- Có lẽ ngươi và cô ta đều không biết, nhãn lực của ta rất tốt, cho nên lúc cô ta với chuyện với ta trong ngõ Nê Bình, ánh mắt ngươi nhìn cô ta cũng giống hệt như nhìn ta bây giờ.

Phù Nam Hoa ngẩn người, lần này thật sự là nhìn thiếu niên với cặp mắt khác xưa, tấm tắc cười nói:
- Thú vị, đúng là thú vị.

Lời nói và cử chỉ của Phù Nam Hoa nhìn như thản nhiên, nhưng thực ra vẫn luôn để ý tay trái còn đang nhỏ máu của của thiếu niên.

Điều này nói rõ lực tay của thiếu niên vẫn luôn không buông lỏng, người bình thường có lẽ đã sớm không chịu nổi cơn đau thấu xương kia rồi.

Lúc này Phù Nam Hoa mới cảm thấy, vừa rồi thuận miệng bình luận là “đáng tiếc” hóa ra lại là nói đúng.

Phù Nam Hoa cảm thấy thời cơ đã đến, bèn hỏi một vấn đề cuối cùng khiến hắn cảm thấy hứng thú:
- Ngươi giết cô ta một cách quả quyết như vậy, nhất định là có người đã bắn tin cho ngươi. Không phải ta tò mò thân phận của kẻ đó, chuyện ta nghĩ không thông là một đứa trẻ lớn lên ở đây như ngươi, làm thế nào nhanh chóng vượt qua ranh giới trong lòng mình, giết người một cách... yên tâm thoải mái như vậy. Cách nói này ngươi có hiểu không? Nên biết dù là ta lần đầu tiên giết người, sau khi sự hưng phấn kia rút đi, cả người liền bắt đầu run rẩy, phải niệm tĩnh tâm quyết rất lâu mới dễ chịu hơn một chút. Nào giống với ngươi, bình tĩnh giống như ăn cơm uống nước, chuyện này không hợp lý...

Gương mặt thiếu niên vẫn không biểu cảm, đột nhiên lộ ra ánh mắt kinh hãi và sắc mặt hoảng sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm về sau lưng Phù Nam Hoa, giống như cô gái cao gầy đã chết kia bỗng nhiên sống lại.

Phù Nam Hoa vốn tính cẩn thận bất giác quay đầu, lúc cổ xoay được một nửa thì trong lòng chấn động.

Đến khi quay đầu trở lại, bởi vì chiều cao chênh lệch nên ánh mắt Phù Nam Hoa vẫn luôn nhìn nghiêng xuống phía trước, lúc này lại không thấy tung tích của thiếu niên!

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc.

Hóa ra.

Sau khi thể hiện ánh mắt và sắc mặt như vậy, trong một khoảnh khắc thiếu niên giày cỏ không hề do dự bắt đầu bộc phát lao tới, sau ba bước chân trái đột nhiên phát lực, cả người nhảy lên cao, cuối cùng chân phải giẫm lên một bên tường ngõ nhỏ, nhanh chóng chuyển hướng bắn ra, tay trái giơ lên nhắm vào người đàn ông đội mũ cao.

Thiếu niên thật giống như một con chim ưng bắt rắn.

---------

Chú thích:

(1) Phúc tướng: chỉ những viên tướng may mắn trận nào ra quân cũng đều thắng lợi, chỉ những người việc gì cũng như ý nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
13 Tháng hai, 2024 04:34
đkm tác, éo ghi tên nhân vật ra rõ đi,cứ cái gì thiếu niên giày cỏ, phiên vương... 1,2 lần chả sao đằng này cứ mãi vậy. ra vẻ bí ẩn, đọc khó chịu vãi nồi
Rangnarok
07 Tháng hai, 2024 01:00
tết nhất, chúc fish và các bạn cùng mê Kiếm Lai năm mới bình bình an an nhé
PennyRain
06 Tháng hai, 2024 08:53
Chúc trans năm mới vv
fishscreen
03 Tháng hai, 2024 01:24
Ở cuối chương 2 có chú thích, đầu chương 11 có nói rõ hơn về câu này. Còn phần mềm convert dịch như thế nào là do dữ liệu vietphrase của người convert tự thêm vào. Cá nhân thì cảm thấy "việc đáng làm" quá chung chung, và từ "phải làm" thì mang hàm ý bắt buộc, không rõ ràng như câu gốc là "làm việc nhân nghĩa thì không nhường nhịn người khác".
duynn2006
01 Tháng hai, 2024 23:01
Cho mình hỏi tiến độ của bản dịch là bao lâu/chương ạ?
xxleminhxx
01 Tháng hai, 2024 10:28
Khi TBA chạy qua cái " miếu con cua" đầu trấn 4 chữ đầu tiên là: Đương Nhân Bất Nhượng (bản dịch) Việc đáng làm thì phải làm ( convert) mình cũng mạnh dạn tra google, bản dịch để nguyên văn Đương Nhân Bất Nhượng ( ư sư), trích chương Vệ Linh Công- làm điều nhân thì dẫu là thầy mình cũng không từ. Cá nhân mình cực thích câu Việc đáng làm thì phải làm của bản convert, không biết là phần mềm convert thẳng qua như vậy hay do bác supperman bên convert edit lại như vậy. Mong các bác cho ý kiến thêm. Mình gặp khó khăn quá cứ nhẩm câu việc đáng làm thì phải làm cũng giúp mọi việc rõ ràng hơn, không bị rối.
xxleminhxx
01 Tháng hai, 2024 10:21
Lạm bàn... Mình từ bên bản convert qua đây, đợt này muốn sống chậm lại nên đọc lại bản dịch để nghiền ngẫm thì mới tới chương 2 đã có thứ hay ho lên xin các bác hỗ trợ rồi.
Bửu Đạt
25 Tháng một, 2024 21:26
Uesz
Hoàng Huy
19 Tháng một, 2024 21:04
cho mình hỏi khi nào bình an bắt đầu luyện kiếm vậy
truongcp9009
16 Tháng một, 2024 20:30
tác giả rất giỏi giày vò người khác.Dịch giả xin đừng học theo
Nguyễn Mạnh Kiên
02 Tháng một, 2024 23:34
Haizz cố nhịn mấy tháng nữa quay lại
Hieu Le
27 Tháng mười hai, 2023 12:57
cầu chương ạ
Rangnarok
26 Tháng mười hai, 2023 06:26
truyện chưa ra hết, bên conv ert đã làm dc rất nhiều rồi nhưng đọc bản dich xịn này thì mới thật ngấm.
TuDu0ng
23 Tháng mười hai, 2023 12:46
truyện này tổng cộng có bao nhiêu chương ạ ? lên mạng thấy có chổ để 16xx chương ?
Rangnarok
18 Tháng mười hai, 2023 20:41
bạn đã đọc đến chương mới nhất. ngâm dc 6,7 chương đọc thích quá
Rangnarok
18 Tháng mười hai, 2023 20:40
trả lời ngắn gọn là có mạnh lên.
TuDu0ng
14 Tháng mười hai, 2023 00:34
ụa là sao này TBA có mạnh lên ko ?, hay sẽ chỉ là một con người quâm tử vậy ta ?
Ram2202
09 Tháng mười hai, 2023 15:55
Mong bác quyết tâm cùng Kiếm Lai
truongcp9009
09 Tháng mười hai, 2023 00:35
dm hay quá lại sắp đánh nhau.Tích mấy chương ra một phát bác ơi
Rangnarok
11 Tháng mười một, 2023 03:09
hóa ra Lục Trầm là chủ mưu vụ núi Thái Binh à.
thientonbmt1
05 Tháng mười một, 2023 04:04
con trỉ khuê người hầu thằng tống gì đấy sau này ra sao, không ưa con này
Congvh
31 Tháng mười, 2023 06:13
ra chậm quá đói thuốc đọc cover khó nuốt
truongcp9009
28 Tháng mười, 2023 18:49
đáng giá hóng từng chương
Hieu Le
28 Tháng mười, 2023 06:59
đọc mấy trăm chương vẫn không hiểu đại đạo là cái con *** gì
tsganey
26 Tháng mười, 2023 23:22
vẫn đang gom chương từng ngày :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK