Mục lục
Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tiền Phong doanh ở Minh giáo, nhiệm vụ chính là tìm hiểu tin tức, thu thập tình báo, cho nên binh lính trong đó ai nấy thân thủ nhanh nhẹn, tinh thông ẩn nấp và truy tung, nhưng bây giờ tình cảnh khác biệt, bọn hắn ít nhiều phải có một vài kỹ năng khác,

Làm ăn đương nhiên là không biết, bên trong vạn người tìm không ra mấy ai có đầu óc làm ăn, cho nên Lục Chính Quang định vị hết sức rõ ràng, sinh ý của các nhà vẫn sẽ do các nhà làm, Tiền Phong doanh ta làm sẽ là bảo hộ thương lộ một vùng Thanh Châu phủ này được thông suốt,

An gia chỗ gần, kiếm tiền chỗ xa, xưa nay là vậy, hàng hóa sản xuất mỗi nơi một khác, cho nên đồ vật bản địa chỉ có bán cho nơi xa mới có thể đảm bảo lợi nhuận tốt hơn,

Thanh Châu khai thác mỏ phát đạt, ngoại trừ vàng, bạc, đồng, sắt, còn có một mỏ muối, cũng chính là hầm muối quặng, thêm vào diện tích rừng rậm bao phủ rộng lớn, dư thừa các loại gỗ mộc, thảo dược, thuộc da,

Nghề trà cũng là mười phần phát đạt,

Cho nên Thương nghiệp một vùng Thanh Châu phần lớn đều là phát triển thương phẩm từ những ngành nghề này,

Hiện nay dù không phải loạn thế, nhưng cũng chưa nói tới cái gì thịnh thế, đạo phỉ vào nhà cướp đoạt, chặn đường cướp bóc cổ kim không dứt, có thậm chí đều đã trở thành hoàn cảnh, kẻ dựng bang lập phái không phải số ít, tỉ như Kim Đại Hải, bất quá hắn đã rửa tay, lắc mình biến hoá thành nhân vật có danh tiếng.

Thủ đoạn của những đạo phỉ này phần lớn đều là giống nhau, không gì khác ngoài chặn đường lập trạm trên thương đạo, thu chút lộ đường này nọ,

Thương gia làm ăn buôn bán tương đối lớn thì sẽ giao nộp phí năm, bởi vì lượng giao dịch hàng hóa của bọn họ cực lớn, thậm chí bọn họ còn sẽ kết giao tình với những đạo phỉ đó,

Mà cuộc sống của thương gia làm ăn buôn bán nhỏ liền không dễ chịu lắm, có kẻ thậm chí trực tiếp bị giết người cướp của, cho nên bọn họ đánh hàng hoặc là giao cho kho hàng tiêu cục, hoặc là dựa vào thương đội của thương gia lớn hơn, cũng tạo thành của không gian lợi nhuận bọn hắn bị giảm đi một phần.

Trong số những thương nhân đang ngồi nơi đây, có kẻ nào mà chưa từng bái qua núi, nộp qua tiền, có kẻ bản thân còn là xuất thân đạo phỉ,

Lục Chính Quang trịnh trọng đi đến trung ương đại sảnh, vào thẳng chủ đề, bắt đầu buổi diễn thuyết đêm nay của hắn,

Để đầu lĩnh tình báo Minh giáo làm những thứ này, cũng thật sự đã làm khó hắn,

Doanh Trinh đương nhiên không hứng thú nghe hắn nói gì, nếu như không rõ chi tiết song cái gì cũng muốn quản, há chẳng sẽ mệt chết, hắn chỉ cần vạch ra phương hướng đại khái là được.

Trên toàn bộ các bàn trong nhạc sảnh, ngoại trừ món ăn, nước trà, ăn nhẹ, liền không còn cái gì nữa,

Duy chỉ trên bàn trước mặt Doanh Trinh, mười tám món đồ ăn toàn bộ đã được bày lên,

Đã nói rõ là đừng phân biệt đối xử, cái này là cái gì?

Doanh Trinh có chút im lặng, nhưng đã đồ ăn đều đã lên hết, nguội sẽ ăn không ngon, thế là hắn bèn cầm lấy đũa,

Sở Thanh Thanh cầm trong tay một cái đĩa không, phụ trách đem đồ ăn ở xa gắp cho vào trong chén Doanh Trinh,

Lúc này trong sảnh phần lớn sự chú ý của mọi người đều bị Lục Chính Quang trên sân khấu thu hút lấy, nhưng vẫn còn một số ít sự chú ý không tập trung mà đang kinh ngạc nhìn về phía người thanh niên được đãi ngộ đặc biệt ngồi trong một góc nọ.

Hắn làm sao đã bắt đầu ăn rồi?

...

Yến hội ở Tam Tuyệt uyển đêm nay đông đúc chưa từng có, đừng nói là đám người Đằng vương phủ và Tống phiệt, thậm chí ngay cả nhóm đạo phỉ một đời ở Thanh Châu phủ cũng đã biết từ sớm,

Đối với bọn hắn mà nói, Tiền Phong doanh đây là tại đập bể nồi cơm của bọn họ, người chết vì tiền chim chết vì ăn, bọn hắn cảm thấy tương lai xung đột chính diện đã không thể tránh né.

Cái gọi là tay gầy không sánh được chân thô, là vì cánh tay quá nhỏ, nếu như đoàn kết lại một chỗ thì sẽ khác, đám đạo phỉ là nghĩ như vậy.

Thế là đám đạo phỉ trên núi phân tán ở từng châu, quận, trấn cũng sớm tự mình tụ tập, đồng thời kết thành liên minh, bọn chúng làm chuyện mà cả Lý Nguyên Anh lẫn Tống Lệnh Huy đều không dám làm,

Muốn tại đêm nay phá hỏng yến hội của Tiền Phong doanh,

Cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng? Đám người bọn chúng quanh năm chui rúc trong núi tại Thanh Châu, đã quen với thời gian sống làm sơn đại vương, nói trắng ra là chính là chưa từng trông thấy việc đời.

Trong mắt bọn chúng, Ma giáo mặc dù cường hoành vô song, nhưng bây giờ đã chia năm xẻ bảy, trú đóng ở Thanh Châu lại là Tiền Phong doanh, đường khẩu yếu nhất trong chín đại đường khẩu, bọn chúng cảm thấy hoàn toàn có thể mạo hiểm thử một lần,

Đó chính là suy nghĩ của một con ếch ngồi dưới đáy giếng: ngươi lợi hại à? Nhưng ta chưa thấy tận mắt, mắt thấy mới là thật, ta chưa từng thấy thì ngươi có khoác lác cỡ nào ta cũng không tin,

Cho nên đêm nay bọn chúng tập hợp mười bốn ngàn người, một vạn người mai phục ở phụ cận Thanh Sơn chuẩn bị tập kích đại bản doanh Tiền Phong doanh, bốn ngàn người khác thì ăn mặc cải trang lẫn vào trong thành,

Chỉ đợi đến khi bên trong Tam Tuyệt uyển nâng cốc hoan vui, liền sẽ phá cửa mà vào,

Nếu như Lục Chính Quang không biết những tiểu động tác này của bọn chúng, vậy hắn liền có thể tự sát,

Thế là hắn vô thanh vô tức cố ý đem thả đám người này vào thành, chờ đến lúc bọn chúng tập trung cùng nhau tấn công Tam Tuyệt uyển, sẽ có một tiểu đội ba trăm người tập trung tiêu diệt.

Mà đám ô hợp vạn người đang ở phụ cận Thanh Sơn đó, tính toán thời gian, hẳn cũng đã bị thu thập không sai biệt lắm,

Lục Chính Quang nói hết nửa canh giờ, bình thường kiệm lời ít nói nghiêm mặt, đêm nay nói đến khô miệng,

Đám thương nhân kỳ thật sớm đều nghe rõ, Tiền Phong doanh sẽ phân bố tại các nơi trong Thanh Châu phủ, hộ giá hộ tống thương lộ, mà hàng năm mỗi nhà chỉ phải rút ra một thành lợi nhuận, đồng thời tuyệt sẽ không có thêm bất luận phí tổn ngoài định mức gì, nếu như hàng hóa tổn thất, Tiền Phong doanh sẽ bồi thường gấp bội,

Lần này, những đại lão bản ở đây ai nấy đều an tâm, lấy một thành lợi nhuận đổi lấy bình an, tính thế nào thì khoản tiền này đều rất thích hợp,

Làm ăn đi bát phương, kiến thức đương nhiên phải rộng rãi hơn nhiều cái đám đạo phỉ đó, biết Ma giáo chính là quái vật khổng lồ, Lục Chính Quang trên giang hồ thanh danh tuy rằng có hơi tàn nhẫn bá đạo, nhưng tuyệt đối có danh dự và uy tín.

Sau đó, yến hội bắt đầu, mỹ nữ ca cơ lên đài, oanh ca yến hót, bọn tiểu nhị chạy qua chạy lại trong sảnh và hành lang bao sương như thoi, đem món ăn lên,

Từ nụ cười trên mặt của đám khách nhân không khó để nhận ra, bọn hắn rất hài lòng, Doanh Trinh cũng rất hài lòng,

Thế nhưng mọi người ngồi xung quanh Doanh Trinh lại phát hiện một vấn đề, mười tám món ăn trên bàn của vị thanh niên có được thị nữ mỹ lệ nọ, tất cả đều là món ăn đỉnh cấp, có vài món mà nguyên liệu sẽ không thể tìm thấy ở Thanh Châu,

Có vài kẻ tinh mắt liền nhận ra trong đó mấy món ăn, Hồng Hoa Ngư Sí, Ngư Tử Thiêu Quần Biên, Hồng Mai Châu Hương, Phật Thủ Kim Quyển, Sơn Trân Thích Long Nha...

"Tê ~ người này đó nha, đồ ăn trên bàn này không có một ngàn lượng hoàng kim chỉ sợ sẽ không làm được a?"

"Bên bàn chúng ta dù cũng phong phú, nhưng so với bàn của người ta tựa hồ cũng kém quá xa đi?"

Mọi người không khỏi nghi hoặc vạn phần, đây là công tử nhà nào? Cho dù nhà giàu nhất Thanh Châu là Tống Tề cũng không dám ăn như thế chứ?

Doanh Trinh đương nhiên không biết đồ ăn bàn này trân quý cỡ nào, chẳng qua là cảm thấy ăn cực ngon,

Hơn nữa một mình hắn cũng ăn không được nhiều như vậy, bèn gọi Sở Thanh Thanh ngồi chung, nhưng đối phương vẫn khăng khăng chờ hắn ăn xong mới ăn,

"Ha ha, xin hỏi tôn tính đại danh của vị huynh đài này? Không biết là công tử nhà nào?"

Ở bàn bên cạnh Doanh Trinh, một thanh niên mặt mày tuấn tú đang cười ha hả chắp tay chào hỏi cùng hắn,

Doanh Trinh lễ phép cười cười: "Tại hạ từ nơi khác tới, không phải là người bản địa, "

"Ồ? Trách không được Vương mỗ nhìn lạ mắt, " nói xong, ánh mắt thanh niên họ Vương đó liền dời sang người Sở Thanh Thanh,

"Thị nữ của công tử quả là cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy cân xứng, không giống những nữ tử tiểu gia bích ngọc ở Thanh Châu ta, không biết công tử có chịu nhường bỏ thứ yêu thích không, giá cả dễ nói, "

Ở bàn xa, Lục Chính Quang vừa mới ngồi xuống cầm đũa, trên tay không khỏi run lên,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Skyline0408
05 Tháng sáu, 2020 15:51
t thì thấy bác cvt rất có tâm đấy chứ, đọc rất thoải mái. :))
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:09
Đa tạ đã ủng hộ. Do tại hạ đi làm nên mỗi ngày trong tuần thường chỉ được 2-3 chương. Chỉ cuối tuần mới được 4-5 chương :) Như vậy cũng đủ đuổi kịp tác giả trước khi truyện đi được 2/3 chặn đường. Chỉ sợ đến lúc ấy chúng ta ai cũng treo mỏ thôi :sweat_smile:
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
TheJoker
03 Tháng sáu, 2020 12:07
Đa tạ đã ủng hộ
acmakeke
02 Tháng sáu, 2020 04:06
Truyện hay bất ngờ, ban đầu không hi vọng nhiều lắm nhưng càng đọc thấy bút lực tác lại rất khá. Hóng chương!!!!
S7Song
01 Tháng sáu, 2020 19:49
Càng đọc càng thèm
dizzybone94
01 Tháng sáu, 2020 19:34
truyện đọc cuốn quá . hi vọng cvt tăng thêm thuốc để ae qua cơn nghiện
TheJoker
01 Tháng sáu, 2020 16:30
Các hạ yên tâm, tại hạ xem phim HK từ năm 88, mê đọc truyện kiếm hiệp từ năm 94, tham gia nhóm đả tự trên maihoatrang năm 2001 nên biết rõ cái gọi là “văn phong kiếm hiệp” mà các hạ nói nó phải nên thế nào. :relaxed:️
LangTuTramKha
01 Tháng sáu, 2020 08:44
Đây là truyện Võ Hiệp, giờ Cô ấy, Anh ấy, em, tôi vào có mà thành ra truyện đô thị à ? đọc ngán nhất truyện dịch thể loại cổ trang võ hiệp mà cứ anh, em, cô chú. ngang phè phè
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 23:23
Ngươi-ta là xưng hô giữa bề trên-dưới, lạ-xa hoặc giận-ghét-hờn-thù. Trong tiếng Việt, có rất nhiều danh xưng cho những mối quan hệ giữa sư-đồ, phụ/nương-tử/nữ, huynh/đệ/tỷ/muội... Tại hạ chỉ cố vận dụng càng nhiều những danh xưng ấy để làm rõ mối quan hệ giữa các nhân vật với nhau càng tốt. Đọc (dù chỉ là Vietphrase) truyện mà xuyên suốt từ đầu đến cuối chỉ ngươi-ta với nhau cũng như ăn bát mì không qua ngày đoạn tháng. Thật ngán lắm thay :))
HoangVanPhong
31 Tháng năm, 2020 21:04
ko cần phải đổi xưng hô thành " cô ấy " " anh ấy " v..v. đâu Giữ lại xưng hô ta ngươi cho hợp văn phong kiếm hiệp
Hiep Nguyen
31 Tháng năm, 2020 18:56
Đọc hay dã man sếp ơi bom 1 phát vài chục chương thì tuyệt vời
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 09:18
Huhuhu tạ lỗi T7 đáng lẽ ít nhất 5-6 chương nhưng vì tại hạ xỉn quắc quá không lên mạng được... Xin thứ lỗi cho
TheJoker
31 Tháng năm, 2020 09:17
CN tại hạ sẽ cố nhưng vài chục chương thì chắc chết =))))
Hiep Nguyen
30 Tháng năm, 2020 11:47
Bommmmm
S7Song
29 Tháng năm, 2020 13:06
Mai t7 bom vài chục chương đi bạn
S7Song
29 Tháng năm, 2020 13:05
Truyện còn ít chương quá nên chưa nhìu ng đọc
TheJoker
28 Tháng năm, 2020 19:39
Có lẽ phần lớn độc giả thích thể loại yy trong đó nhân vật chính là kẻ thị huyết hiếu sát (cái mà những độc giả trẻ tuổi đó gọi là "sát phạt quyết đoán") cho nên không thích thể loại kiếm hiếp huyền ảo như vầy. Hoặc cũng có lẽ vì ít chương quá nên chưa đủ lôi kéo sự chú ý của mọi người. Mọi thứ đều có lý do, thôi thì cứ tùy duyên vậy. Dẫu sao thì tại hạ cũng thay mặt tác giả đa tạ đạo hữu đã yêu thích tác phẩm này :)
TheJoker
28 Tháng năm, 2020 19:36
Tuần này hơi bận nên cố 3-4 chương/1 ngày. Tại hạ cũng không muốn đuổi kịp tác giả sớm quá (hiện tác giả đã viết được tầm 320 chương có lẻ), lúc đó độc giả đói thuốc còn khổ hơn.
Hiep Nguyen
28 Tháng năm, 2020 17:31
Sao mấy truyện bõ hiệp hay tnay mà ít tương tác thế nhỉ
Hiep Nguyen
28 Tháng năm, 2020 15:16
Vã truyện vãi ngày ra cài chương hic
TheJoker
27 Tháng năm, 2020 19:23
Tại hạ sẽ rà sửa Tinh Uyển thành tên Thanh Uyển (Mộc Thanh Uyển) hết. Do chữ “qing” đồng âm nên tác giả hay viết nhầm. Mộc Thanh Uyển đọc nghe giống Mộc Uyển Thanh trong Thiên Long Bát Bộ nên tại hạ quyết định dùng nó. Nếu các đạo hữu có phát hiện chương nào có sai sót về tên thì báo hộ cho. Đa tạ!
TheJoker
27 Tháng năm, 2020 07:12
Đa tạ đạo hữu đã yêu thích.
Hiep Nguyen
27 Tháng năm, 2020 01:19
Đọc siêu hay siêu lôi quấn
Skyline0408
26 Tháng năm, 2020 08:41
bác cvt edit kỹ thật ấy. nói thật là trình độ dịch của 1 bộ phận dịch giả chắc cũng tầm tầm ntn thôi. :)))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK